Khi con người ta bị đi quá giới hạn khả năng nhẫn nhịn sẽ không còn. Chị Liên mang tiếng là vợ sắp cưới của Vinh, dù năm lần bảy lượt chị ta làm khó tôi tôi cũng chấp nhận, nhưng việc chị ta đến hại chị Lan suýt mất mạng đã khiến tôi phẫn uất, và đến hiện tại việc chị ta bạo hành con trai tôi đến bầm tím cả người chính là giọt nước tràn ly. Thằng bé nó biết gì? Chị ta không còn là khốn nạn mà là độc ác, thằng bé vừa trải qua một cuộc phẫu thuật thập tử nhất sinh mà chị ta lại nỡ ra tay như vậy. Tôi không còn muốn giữ lý trí, ôm Bo đứng dậy lao ra ngoài. Thế nhưng mới đến của đã bị Vinh chặn lại rồi nói:
- Thuỷ… bình tĩnh.
Tôi nhìn Vinh, có vẻ như anh ta đã nghe được hết hoặc đã biết. Nếu đã vậy tôi càng không cần nhân nhượng liền nói:
- Anh buông tay tôi ra…
- Chuyện này để tôi giải quyết.
- Anh thì giải quyết được cái gì anh buông tay tôi ra.
- Tôi đã bảo để im rồi còn gì? Sao em ngang ngược thế, tôi sẽ không để con trai tôi chịu thiệt thòi đâu.
Nói rồi Vinh đi xuống dưới, tôi cũng bế Bo, cố nín nhịn đi theo sau. Chị Liên vẫn ngồi dưới phòng khách chơi với bà Thảo, ông Quang thì ngồi bên ngoài sân hóng gió. Thấy tôi cùng Vinh bước xuống chị Liên hơi nhếch môi, tôi chỉ hận mình không đặt Bo xuống mà lao vào đánh cho chị ta một trận. Vinh kéo Bo về phía mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-rieng/3248686/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.