Phải một lúc rất lâu sau cánh cửa phòng cấp cứu mới mở ra, bác sĩ khẽ tháo khẩu trang bước ra ngoài. Tôi nhanh như cắt lao đến run run hỏi:
- Bác sĩ… ca phẫu thuật sao rồi?
Bác sĩ Trung nhìn tôi, gật đầu nói:
- Ca phẫu thuật thành công.
Tôi không nghe được sau đó là gì, chỉ biết câu nói đầu tiên ấy đã khiến tôi bật khóc. Con người khi đau quá cũng bật khóc, khi hạnh phúc quá cũng bật khóc. Đối với tôi bây giờ không có thứ gì có thể hạnh phúc hơn nữa. Tôi cũng không biết tiếp theo thế nào, chỉ biết mình lìm dần đi, đến khi tỉnh dậy chợt thấy đang nằm trên đệm trắng muốt. Cái Chi nhìn tôi trách:
- Sáng không chịu ăn rồi hạ đường huyết.
- Bo đâu rồi?
- Bo được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt rồi.
Tôi ngồi dậy, cố uống cốc nước đường, cố ăn cái bánh cái Chi đưa cho rồi xỏ dép đi sang phòng của Bo. Bác sĩ Thành dặn dò tôi những điều lưu ý chăm Bo sau phẫu thuật. Bo vẫn nằm trên đó ngủ nhưng sắc mặt trông như thể hồng hào hơn. Tôi chỉ tranh thủ vào thăm con một lúc, quần áo cũng phải mặc đồ tiệt trùng, vào chỉ nhìn một lúc lại ra. Bo tuy phẫu thuật thành công nhưng phải theo dõi vì ghép tuỷ là một quá trình lâu dài, khi vừa ra đến ngoài anh Thành khẽ nói:
- Ban nãy trong lúc phẫu thuật chồng cô có biểu hiện xấu, suýt chút nữa là… cũng may sau đó mọi thứ đều ổn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-rieng/3248683/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.