Công Nam lại cảm nhận được cơ thể của mình đang trôi bồng bềnh, cảm giác này quá quen thuộc, đúng rồi, lần chìm xuống biển kia, cậu đã trải qua khoảnh khắc này rồi.
Công Nam xác định bản thân đang nằm mơ xong bèn tìm cách thoát khỏi trạng thái này, sau mấy lần cố gắng mở mắt mà không được, cậu chỉ đành bỏ cuộc đợi cơ thể của mình tự tỉnh dậy.
- Nam! Em đâu rồi? Nam ơi!
Trong lúc Công Nam tự thả mình trôi dạt trong sương mù mờ ảo thì bỗng nhiên bên tai nghe thấy tiếng gọi của Trường Quân, cậu lập tức mở to mắt tìm kiếm bóng dáng của anh, nhưng khi cậu mở mắt khung cảnh xung quanh vẫn là một khoảng không vô định, cậu còn chìm trong giấc mơ, vậy thì tiếng gọi vừa rồi phát ra từ đâu?
- Nam!
Tiếng gọi lại vang lên.
Công Nam lập tức quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh thì thấy Trường Quân thật sự đang đứng ở cách đó không xa, đối diện với cậu.
- Anh Quân!
Công Nam chạy tới muốn ôm lấy anh nhưng khi chạm vào, cơ thể của anh bỗng hóa thành một dãy số liệu, bàn tay của cậu cũng xuyên qua dãy số liệu đó.
Công Nam hoảng hốt liên tục quơ quào về phía Trường Quân, nhưng vẫn không chạm được vào anh, cậu gấp đến nỗi nước mắt vô thức tràn ra khỏi khóe mắt, hai cánh môi run lên khiến người ta nhìn mà đau lòng không thôi.
Thế nhưng người vô cùng thân thuộc với cậu đang đứng ở đối diện lại không hề lộ ra bất cứ cảm xúc nào, anh chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-rieng-chi-muon-hoc-tap/939239/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.