Công Nam vốn muốn tận dụng giờ phút quý báu bên trong thư viện không gian để củng cố thêm kiến thức bị hỏng cho mình, nhưng đột nhiên cậu cảm thấy tóc mai của mình đau xót không thôi. 
- Ui da! 
Kế tiếp, gò má của cậu nóng lên và đau rát, giống như… vừa mới bị ai đó tát mạnh một cái vậy. 
Sau cú tát như trời giáng, rốt cuộc Công Nam cũng tỉnh lại, cậu ôm gò má mà lăn lộn trên sàn nhà, một dòng nước mắt trào ra, không biết là phản ứng sinh lý hay thật sự thống khổ vì gần mười tiếng bên trong thư viện không gian đã không cánh mà bay. 
- Tạ ơn trời, cháu nội của ông tỉnh rồi, làm ông sợ muốn chết. 
Ông cụ Hà thở phào nhẹ nhõm, ôm nhẹ lấy đầu của Công Nam, mà giáo sư Tiến Đạt và thầy Hưng bên cạnh cũng lén lau đi mồ hôi lạnh trên trán. 
Trời ạ, nếu hôm nay họ không tới, rất có thể đến lúc này vẫn chưa ai phát hiện ra cậu bé kia đã học đến mức ngất xỉu, cái này rất nghiêm trọng, chỉ cần trễ một chút thôi, thế giới sẽ mất đi một nhân tài tiềm năng, ngẫm lại cũng thật chua xót. 
Còn Công Nam, mặc dù đã mở mắt, lại được ông nội đỡ dậy, nhưng có vẻ cậu vẫn chưa tỉnh táo trở lại, khuôn mặt cứ thẫn thờ nhìn chằm chằm vào không trung. 
[Công nhận ông cụ nhân loại này khỏe thật, tát một phát làm cậu văng não ra ngoài luôn rồi.]1 
Nghe thấy giọng nói chứa đầy sự chế nhạo của 001, lúc này Công Nam mới giật mình tỉnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-rieng-chi-muon-hoc-tap/939208/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.