Chương trước
Chương sau
Đi tới cuối hành lang, hai cô gái tách ra, Hoàng Tuấn đi theo sau cô gái xuống quầy nước của khách sạn.
Đến nơi, quầy đồ uống khá đông, cô gái xếp hàng thật lâu mới mua một ly sữa đậu nành, lúc nhân viên quầy pha sữa đậu nành, cô gái nhìn đồng hồ trên tay thì thấy đã qua mười lăm phút rồi, lâu như vậy chắc chắn Minh Tú sẽ cáu kỉnh, khi cô gái ngẩng đầu lên nhân viên đã pha xong, cô gái nhận lấy, đang định đi nhanh lên lầu đưa sữa đậu nành cho Minh Tú thì bị Hoàng Tuấn chặn đường.
Cô gái nhíu mày không vui muốn né cậu ta đi thì cậu ta lại làm như vô ý chặn lại, sau đó mỉm cười hòa nhã nói:
- Bạn ơi, lúc nãy tôi thấy cô nhân viên quên để đường trắng vào ly sữa của bạn đấy.
Cô gái lập tức nhìn xuống ly sữa đậu nành trong tay, trong lòng trở nên hoảng hốt.
- Chết rồi, Minh Tú không thích uống sữa đậu nành quá nhạt, nếu không để chút đường vào cậu ấy sẽ không uống, bây giờ quầy đông như vậy... mình không mua đúng ý cậu ấy, cậu ấy sẽ giận mất.
Nghe thấy cô gái hoang mang lầm bầm trong miệng, Hoàng Tuấn hơi cong môi lên, sau đó lại khôi phục vẻ quan tâm như cũ, nói:
- Tôi thấy bên kia có hủ mật ong đấy, bạn gấp thì hỏi xin một ít đi.
Cô gái nghe vậy hai mắt lập tức sáng lên, vui vẻ cám ơn Hoàng Tuấn một tiếng rồi chạy đến cuối quầy xin một ít mật ong, Hoàng Tuấn nhìn theo bóng lưng của cô gái, khóe miệng nhếch lên.
Sữa đậu nành uống với mật ong gây ngộ độc chỉ là lời truyền miệng, nếu có thật cùng lắm chỉ bị khó tiêu. Nhưng nếu là người mắc bệnh tim uống phải thì...
Mà ở trên phòng hội trường, có hơn mười học sinh vẫn chưa đi, phần lớn họ đều là con nhà khá giả, tự bắt xe về hoặc kêu nhà tới rước cũng được, họ muốn ở lại để làm thân hoặc trao đổi học tập với nhau, tuy không được chọn đi thi, nhưng hai tuần qua họ đã học thêm được rất nhiều kiến thức, kết bạn được vài người cùng sở thích, vì thế một bữa tiệc mini tự phát đã diễn ra bên trong phòng hội trường.
Sáu người được chọn kể cả Công Nam cũng đều là những cô cậu bé thân thiện, sẵn sàng kết bạn và trao đổi việc học với người khác.
Nói chuyện được một hồi, Minh Tú bỗng nhiên cảm thấy hơi mệt, vì thế đi ra một góc trong phòng ngồi nghỉ, Công Nam cũng chú ý thấy vậy, Xuân Khánh lại nói nhỏ bên tai cậu:
- Anh ta có bệnh tim đấy.
Công Nam quay sang nhìn Xuân Khánh, hỏi:
- Sao anh biết.
Xuân Khánh nhướng mày, đắc ý nói:
- Đương nhiên là vì tôi ngoại giao tốt rồi, mà cậu đừng lại gần anh ta, trái tính trái nết lắm.
Công Nam nghe vậy không đồng ý lắm, bây giờ trông Minh Tú đang có vẻ mệt, chắc không phải bệnh tim tái phát đó chứ, xuất phát từ lòng trắc ẩn, cậu muốn tới hỏi thăm thử xem sao.
Công Nam vừa mới định bước tới thì một cô gái đã hớt ha hớt hải cầm ly nước chạy tới chỗ Minh Tú, tới nơi vừa thở hổn hển vừa nói:
- Nước... nước của cậu đây.
Minh Tú nhíu mày gắt gỏng:
- Mua có ly nước mà đi lâu vậy sao? Chậm như rùa vậy!
Nói xong cậu ta giật lấy ly sữa đậu nành, vừa định đưa vào miệng uống thì bỗng nhiên cô gái bị đẩy một cái nhào về phía trước, ly sữa đậu nành cũng đổ lên người Minh Tú luôn.
Minh Tú bị đổ sữa đậu nành lên người lập tức nổi giận đẩy cô gái ra, quát:
- Làm cái gì vậy hả? Cậu bị mù à, dơ người tôi hết rồi này!
Cô gái lúng túng xua tay giải thích:
- Không, không mình không cố ý đâu, mình...
- Câm miệng đi, ngu muốn chết!
Quát cô gái xong, Minh Tú liếc nhìn sang Công Nam đang đứng phía sau cô gái, lúc nãy cậu ta cũng thấy là Công Nam va vào cô gái cho nên cô ấy mới nhào tới làm đổ ly nước, nhưng cậu ta không dám nổi giận với Công Nam, cho nên chỉ có thể quát nạt cô gái.
Công Nam nhìn thấy tình huống này trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, đàn ông con trai không dám phát cáu với người khác lại đi bắt nạt con gái?
Nhờ sự huấn luyện tàn khốc của hệ thống, cho nên các giác quan của Công Nam khá nhạy bén, lúc cô gái đi vào cậu đã ngửi ra trong ly là sữa đậu nành có pha thêm một thứ giống như mật ong, sau khi cô gái chuyển người qua cho cậu thấy rõ cái ly thì cậu đã nhìn thấy dưới đáy ly còn một ít mật ong chưa tan.
Theo lời truyền miệng, mật ong uống chung với sữa đậu nành vốn đã độc, tuy chưa được nghiên cứu kỹ lưỡng, nhưng cậu cảm thấy cũng đúng một phần bởi vì trong đậu hủ thường có thạch cao mà trong mật ong lại có đường, uống chung sẽ gây khó thở, tệ hơn là hôn mê đối với người bình thường.
Mà Minh Tú lại có bệnh tim, nếu uống phải nguy cơ phát bệnh dẫn đến tử vong sẽ rất cao, vì thế Công Nam lập tức chạy tới ngăn cản, lúc đầu cứ nghĩ cô gái cố tình, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng khiếp đảm của cô gái, Công Nam lại cảm thấy cô ấy chỉ không biết mà thôi.
Cho nên Công Nam cũng không định nói ra, đỡ mất công cô gái bị mắng, cậu chỉ mỉm cười nói:
- À, lúc nãy thấy sắc mặt anh không tốt, muốn tới hỏi thăm anh một chút, không cẩn thận đụng phải chị, cho tôi xin lỗi nhé.
Minh Tú nghe xong trong lòng hơi bớt khó chịu, mặt mày cũng giản ra, lịch sự đáp:
- Cám ơn cậu, tôi khỏe hơn rồi, không thể tiếp cậu được, tôi phải về thay quần áo.
Cô gái lập tức tiến lên đỡ lấy Minh Tú, nói:
- Để mình đưa cậu về.
Minh Tú đẩy cô gái ra, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu, nói:
- Không cần, tay chân tôi vẫn lành lặn, không cần cậu lo chuyện bao đồng.
Nói xong, Minh Tú dứt khoát đứng lên, chưa kịp đi bước nào thì Hoàng Tuấn đã xuất hiện ở cửa hội trường, vừa vào, Hoàng Tuấn đã nhìn thấy ba người Minh Tú, Công Nam và cô gái, lại thấy vết sữa đậu nành dính trên quần áo của Minh Tú, cậu mắng thầm một tiếng hỏng việc, sau đó thay đổi sắc mặt tiến lên hỏi:
- Minh Tú, cậu sao vậy?
Minh Tú nhìn thấy Hoàng Tuấn, trong mắt không che đi được sự ghét bỏ, nhưng ngoài miệng vẫn đáp:
- Không cẩn thận làm đổ sữa.
- Tiếc vậy, cậu chưa uống được ngụm nào sao?
Minh Tú lắc đầu, Hoàng Tuấn thấy vậy trong lòng vô cùng thất vọng, vẻ mặt này của cậu ta lại không qua mắt được Công Nam, trong lòng cậu bỗng dâng lên một suy đoán khủng khiếp.
Chẳng lẽ...
Công Nam híp mắt nhìn Hoàng Tuấn hỏi:
- Sao anh ở đây?
Hoàng Tuấn đang thất vọng vì kế hoạch bị vỡ thì lập tức nổi giận vì câu hỏi của Công Nam, cậu ta nghiến răng nói:
- Cậu có ý gì, sao tôi lại không ở đây được? Dù bị loại nhưng Minh Tú bạn cùng lớp của tôi vẫn được chọn, cậu có tư cách gì lên mặt với tôi?
Công Nam mỉm cười:
- Người ta được chọn liên quan gì anh, tôi chỉ hỏi một câu vậy thôi anh nổi cáu làm gì?
- Cậu...
- Thôi được rồi...
Minh Tú lên tiếng cắt ngang cuộc cãi vả.
- Tôi phải về phòng thay quần áo rồi.
Sau đó cậu ta quay sang nhìn Hoàng Tuấn nói:
- Tôi còn phải ôn tập lại một số dạng toán, chắc không tiếp cậu được rồi.
Nói xong Minh Tú quay lưng đi thẳng ra khỏi hội trường, Hoàng Tuấn nhìn theo bóng lưng của Minh Tú, oán hận trong lòng dâng lên đến cực điểm.
Mới có vậy thôi mà cậu đã coi tôi chẳng ra gì. Được! Tôi nhất định không cho cậu đắc ý lâu đâu!
--
Lời của tác giả:
Định bão bốn năm chương nguyên ngày nay suy nghĩ ra có ba chương à, mn nhận tạm món quà nhỏ xíu này nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.