Hành động bất ngờ này của Tuyết Ly làm cả nhà sững sờ, Trường Quân vội đẩy cô ta ra, trên mặt không giấu nổi sự bất mãn, anh hỏi:
- Em làm gì vậy?
Tuyết Ly làm như không nhìn thấy vẻ chán ghét trên mặt anh, cô ta thè lưỡi chớp chớp mắt nói:
- Em không cố ý, do em sống bên Canada quen rồi, lúc chào hỏi bạn bè luôn như vậy.
Trường Quân vẫn không vui lạnh nhạt nói:
- Ở đây là Việt Nam, em đừng hành động như vậy, để người khác hiểu lầm không hay đâu.
Cô ta bĩu môi:
- Có gì mà hiểu lầm, hơn nữa anh em mình thân nhau từ nhỏ tới lớn rồi, cần gì phân biệt chứ, với cả lúc trước mẹ anh và mẹ em cũng định ghép chúng ta thành một cặp rồi còn gì!
- Tuyết Ly! - Trường Quân khẽ quát.
Cô ta lại nở một nụ cười ngọt ngào, không để ý đến sự tức giận của anh, quay sang nói với mọi người trong nhà:
- Lâu lâu con mới về, cho nên lần này con có chút quà tặng cho mọi người.
Cô út Nhã Lan thấy có quà lập tức cười thật tươi, nắm lấy bàn tay của Tuyết Ly vỗ vỗ.
- Về chơi được rồi quà cáp làm gì… Ây da vòng tay này đẹp quá, cháu thật khéo tay, sau này ai mà lấy cháu nhất định có phúc.
Cô ta ngại ngùng đỏ mặt, lén lút liếc nhìn Trường Quân một cái.
- Nào có, theo con thấy ai lấy được anh Quân mới là có phúc ba đời đấy.
Nói xong cô ta lấy một hộp quà màu xám trông bề ngoài rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-rieng-chi-muon-hoc-tap/939130/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.