Đi vào nhà, bà Hoa ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm TV, tuy nói là đang xem phim truyền hình Đài Loan yêu thích như mọi ngày, nhưng Công Nam biết, bây giờ bà không xem vào, trên TV đang chiếu gì, bà cũng không biết.
Công Nam dè dặt ôm ba lô vào ngực, trong nhà ấm hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng thời tiết vào mùa mưa gần cuối mùa hè cũng không ấm áp hơn bao nhiêu, cũng may trước khi ra khỏi nhà, cậu đã khoác một chiếc áo khoác dày trên người, tuy nhiên áo khô mà quần lại ướt tới đầu gối, không lạnh lắm nhưng không thoải mái.
Cậu nhìn quanh nhà, mọi ký ức về căn nhà này cậu cũng không nhớ được rõ ràng hết, nhưng tận sâu trong lòng cậu, cảm giác quen thuộc từ nơi này khiến cậu an tâm hơn bao giờ hết.
Quay về rồi, thật tốt!
Nhìn quanh một lượt, nhớ kỹ mọi vật dụng trong nhà rồi cậu cũng thôi nhìn tiếp, cúi đầu rũ lông mi xuống nhìn ba lô trong lòng mình, nếu lúc này có người nhìn vào mắt cậu sẽ phát hiện trong mắt cậu không có tiêu cự, trống rỗng, giống y như một xác chết vậy. Kỳ thật đó là một thói quen, thói quen này hình thành khi cậu bị nhốt ở chỗ u tối kia, không biết ngày tháng giờ giấc đêm ngày, hơn nữa cũng không có gì để làm, vì thế cậu thường hay ngồi “thừ” để giết thời gian.
Không biết cậu đã thơ thẩn bao lâu, đứng im ở chỗ cửa không nhúc nhích, bà Hoa cảm thấy cậu có điều khác lạ nhưng chỉ nghĩ có lẽ do bị chuyện hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-rieng-chi-muon-hoc-tap/241225/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.