Xích Du cởi y phục xong, đùi kẹp chặt ngồi trên mặt đất, hai tay che hai tiểu hồng quả trước ngực mình lại, cố gắng khiến cho ba điểm không lộ ra.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng trước mắt càng thêm hồng thấu, thân thể của Xích Du cũng phiếm một màu hồng phấn nhàn nhạt, khuôn mặt của Lưu Ngân tuy vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt lại trở nên nóng cháy.
Nhìn cái gì mà nhìn! Xích Du quả thực chịu không nổi ánh mắt như vậy của y, như thế tựa hồ khiến dược tính của Chu Dục phát tác càng nhanh, giữa hai đùi của y đã bắt đầu ngứa ngáy.
Hu hu … Dưới tình huống này không thể bị ảnh hưởng được!
“ Đi lên giường. ” Thanh âm lạnh băng tiếp tục vang lên.
“ Cái gì?? Người ta, người ta không có sức để đi mà … ” Thực sự bị công rồi, hu hu … Kì thực nguyện vọng của ta chính là được làm công công đó. Nghĩ đến tiểu hoa cúc của mình sắp bị người ta đâm vào rút ra, Xích Du không nhịn được rớt nước mắt vĩnh biệt nó.
Ha! Khóc liền càng giống!!
Lưu Ngân bất giác nở nụ cười thỏa mãn, sau đó miệng thì thầm niệm chú ngữ, dùng ngón tay vẽ ra một đường cong.
“ Oa! Mẹ ơi!!! ”
Xích Du đột nhiên cảm thấy chính mình bị người ta đạp một phát, theo đường cong Lưu Ngân vẽ bay tới chiếc giường trong động.
“ Đau đau đau đau đau —— ” Gã dùng tư thế cực xấu té ngã trên giường, Xích Du không nhịn được thầm chửi, chiếc giường này vậy mà lại cứng tới mức đụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-ret-tinh-va-vu-su-dai-nhan/143109/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.