Edit: MinnieKemi
Tiếng gọi “cha” của A Tê tới thật bất ngờ, Diệp Tử Trinh thộn mặt ra: “Ồ! Bé xíu mà thông minh thế, đã biết gọi cô là cha, từ giờ không cần lo bị lộ nữa nhé. Đến khi Thập thất lang quay về thì phải gọi chú, à không đúng phải là bác…” Cuối cùng lại cười mỉm, nói ẩn ý: “Gọi hắn là mẹ cũng được, ha ha ha.”
A Tê bám lên người Hứa Tắc nũng nịu, kêu “cha cha” mãi không dứt, Diệp Tử Trinh bỗng không cười nữa: “Hừ, vậy mà lại không chịu gọi ta.”
A Tê quay qua nhìn hắn, Hứa Tắc thử thuyết phục thằng bé: “A Tê, gọi cậu đi?”
Diệp Tử Trinh ngồi đợi, đợi một hồi mà đứa bé vẫn không chịu gọi mình, hắn bèn đứng lên: “Thôi được rồi, ta đi gọi người nấu cháo cho cô.” Lúc này bỗng dưng đứa bé lại gọi “Cậu!”. Cái miệng chúm lại, nó lại thốt ra một tiếng “Cậu…” nữa. Mặt mày Diệp Tử Trinh bỗng hớn hở như hoa nở. Hắn đã ba mươi tuổi đầu rồi vậy mà lúc này lại cười toa toét như một thiếu niên.
Hắn bế thốc đứa bé khỏi tay Hứa Tắc, lại bảo nàng: “Cô sửa soạn đi, lát nữa tới đại sảnh ăn cháo.”
Hứa Tắc gật đầu, hắn bèn ôm A Tê bước ra ngoài.
Trời vào thu nên dù đã qua giờ ngọ vẫn không quá nóng. A Tê chơi dưới đất, Diệp Tử Trinh chống cằm ngồi trên một chiếc ghế thấp tỏ ra không quan tâm lắm, Hứa Tắc ngồi cạnh đó đang ăn. Đây là thời gian thoải mái nhất của họ.
Hơn nửa năm bôn ba liên tục không lúc nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-re/730132/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.