Edit: MinnieKemi
Hứa Tắc nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau, cũng nghe được âm thanh mũi tên xoẹt qua bầu không. Nàng đoán phía sau chỉ có một người đuổi theo bèn căn thời gian, cong người nghiến răng kéo cung, đồng thời quay người tránh một mũi tên khác, tên rời cung lao thẳng tới chỗ quân địch.
Đối phương không ngờ nàng lại bất ngờ tập kích, chưa kịp tránh thì mũi tên đã bay tới cắm vào ngực trái, người hắn nghiêng đi, thấy tình hình không ổn hắn ta lập tức quay đầu ngựa, vội vàng lùi về sau bỏ chạy.
Hứa Tắc cố nhịn, chạy tới bên cạnh xe lương, nàng nhanh chóng xuống ngựa, tên đội trưởng thấy nàng thì giống như thấy cứu tinh: “Thị lang cứu ta! Bọn ranh kia…”
“Câm miệng!” Hứa Tắc đau đến mất bình tĩnh, nàng nghiến răng cắt sợi dây thừng trên người hắn, lúc này gã ta mới nhìn thấy đầu mũi tên chỗ xương quai xanh của nàng: “Thị lang, ngài…”
Hứa Tắc ném dây thừng đi, vô thức bụm chặt chỗ đau, hít một hơi ngắn bảo: “Ta ở đây trông xe, ngươi chạy đi báo với bọn họ không cần liều mạng, việc chính của chúng ta là xe lương.”
Gã đội trưởng bấy giờ mới hoàn hồn, liên tục gật đầu, lại thấy Hứa Tắc ném thanh đao ngắn qua: “Chém phía sau cho ta.”
Nàng xoay người lại, hơn phân nửa mũi tên lộ ra phía sau lưng, gã đội trưởng nuốt nước miếng, cánh tay căng thẳng giơ lên, hắn cẩn thận chém gãy mũi tên, sau đó nâng thanh đao trả lại cho nàng: “Thị, thị lang ta đi…”
Hắn xoay người chạy như bay, đầu óc vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-re/730127/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.