Edit: Hikari2088
Thời tiết thật sự quá lạnh.
Từng cơn gió mạnh tràn vào thành, mỗi lần hít thở là khí huyết cuộn trào mãnh liệt trong lồng ngực. Hứa Tắc đè tay lên áo giáp cứng rắn của Vương Phu Nam, máu trong lòng bàn tay dần trở nên lạnh ngắt, nàng gần như cảm giác trái tim hắn không đập nữa, cũng không cảm nhận được hơi thở của hắn, chỉ nhận thấy thân hình nặng trịch kiệt sức gục trên vai nàng.
Chàng đừng chết, mau tỉnh lại đi.
Nàng muốn dìu hắn đứng lên nhưng không được, cố gắng vài lần vẫn phí công.
Cũng may có một cậu tiểu binh chạy tới đúng lúc, mang Vương Phu Nam đã hôn mê vào thành, nhanh chóng mời lang trung đến chẩn trị.
Trong thành chỉ còn một mình Hứa Tắc, nàng đi tới dắt ngựa, tay cầm dây cương đứng trên con đường đầy máu, nhớ tới những dòng thư của mẫu thân nàng, đại ý nói mạng người so với trong tưởng tượng thì kiên cường, nhưng so với dự liệu lại yếu ớt. Kiên cường ở chỗ không biết khi nào nó sẽ bộc phát năng lượng ra sao; Yếu ớt ở chỗ là rất dễ dàng biến mất, tựa như trong tay nắm một sợi tơ, hơi lơ đãng nó liền trượt đi, cuối cùng muốn bắt cũng không được.
Khi mẫu thân viết những lời này thì phụ thân đã biệt vô âm tín.
Không bắt được thì sẽ thế nào đây? Hứa Tắc không nghĩ tiếp nữa.
Nàng trông về phía cổng thành, dõi theo bóng dáng Vương Phu Nam phía xa xa, thì thầm “Cám ơn chàng còn sống”, rồi xoay người, dẫn ngựa rời khỏi thành.
Ánh nắng le
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-re/730085/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.