Lời ông lão vừa dứt, ngực Sở Quân Liệt liền bắt đầu nóng lên.
Không có việc gì có thể khiên cậu vui vẻ so với việc Tư tiên sinh thích cậu.
"Nhưng mà..." Sở Quân Liệt ngăn lại sung sướng sinh động trong nội tâm, "Người bạn đời kia so với bạn cháu, mọi phương diện đều tốt hơn rất nhiều..."
"Nói cho bạn cháu, có thể được người bạn đời kia coi trọng, chứng minh cậu ta cũng có ưu điểm". Ông lão nghiêm túc mở miệng, lúc nói cảm thấy có chút khát, giơ tay lấy bình giữ ấm trên khung cửa sổ.
"Nhưng khi hai người bọn họ kết hôn, người bạn đời kia là vì cứu bạn cháu". Sở Quân Liệt cúi đầu, nhìn nhìn quả cà chua trên tay.
"Trên đời này người cần cứu có cả ngàn vạn, nhưng người bạn đời kia lại chỉ cứu bạn cháu, này có thể chứng minh điều gì nào?" Ông lão vặn nắp bình giữ ấm, ánh mắt sâu xa.
"Huống hồ là cả một đời hôn nhân, người bạn đời kia, nếu một chút cũng không coi trọng bạn cháu, sao có thể đưa ra quyết định này được?"
Sở Quân Liệt nhìn ông lão, trong mắt có chút bừng tỉnh.
"Không bằng cháu hỏi người bạn kia của cháu một chút". Ông lão đem bình lại gần miệng thổi thổi, thử giúp cậu tìm một điểm đột phá.
"Lúc bạn cháu gặp người bạn đời kia, có thể hiện ra ưu điểm nào hay không?"
Sở Quân Liệt nỗ lực suy nghĩ về hoàn cảnh lần đầu cậu gặp Tư tiên sinh, không biết thế nào lại nhớ tới khi mình cởi áo khoác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-re-van-nam-chu-xuong-tay-voi-ta-roi/3349111/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.