"Cũng muộn rồi". Tư Vân Dịch thu tay lại đứng dậy, cùng Sở Quân Liệt nói ngủ ngon, trở lại phòng ngủ.
Sở Quân Liệt chăm chú nhìn bóng dáng người trước mắt, độ cong bên môi vẫn không hề giảm xuống, tận tới khi cửa phòng ngủ khép lại, lưu lại không gian yên tĩnh.
Sở Quân Liệt cảm nhận độ ấm còn sót lại trên đỉnh đầu, Tư tiên sinh vuốt ve với lực độ đầy ôn nhu, cậu tiến đến phòng khách tắt đèn, nhìn tiền tiêu vặt trong điện thoại đã gấp hai lần tháng trước, đi về phòng ngủ, nhìn về phía ổ nơi Liệt Phong đang quy quy củ củ nằm ngủ.
Liệt Phong thấy chủ nhân đã trở về, nâng đầu lên, dùng ánh mắt chào hỏi rồi lại tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Sở Quân Liệt ngồi xổm bên cạnh Liệt Phong, liếc mắt một cái nhìn đến phía đuôi của Liệt Phong, nhìn vào hai trái trứng.
Liệt Phong nhắm hai mắt, ẩn ẩn cảm nhận được một ánh mắt không được thân thiện đang nhìn chằm chằm, quay đầu lại liền thấy chủ nhân đang trầm tư nhìn chăm chú vào phía đuôi của mình.
Liệt Phong theo bản năng dùng đuôi che đi bộ vị trọng điểm, hai chân sau đều căng thẳng.
"Không cần khẩn trương". Sở Quân Liệt tươi cười, "Đừng sợ, tao sẽ không làm gì đó với mày đâu".
Sáng sớm hôm sau, Liệt Phong nằm trên giường bệnh thú cưng, ánh mắt mê mang nhìn bác sĩ thú y đang kiểm tra.
"Cậu chắc chắn muốn thiến sao?" Bác sĩ thú y nhăn chặt mày, lần nữa kiểm tra lại chủng loại của chó lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-re-van-nam-chu-xuong-tay-voi-ta-roi/2830518/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.