Lúc Quách Ngọc Văn nói chuyện thì trong đôi mắt của cô †a tràn ngập vẻ khinh miệt.
Thu Vân gật đầu rồi nói: “Không làm nữa, cũng trả tiền thế chấp rồi”
“Trời à, công việc tốt như thế mà em không làm à?” Quách Ngọc Văn cố ý tỏ vẻ kinh ngạc.
Thu Vân vừa nghe giọng điệu của Quách Ngọc Văn thì biết cô ta chẳng nói được lời tốt lành gì.
Cô ta tiếp tục dùng giọng điệu kinh ngạc đó mà nói tiếp: “Một ngày ba trăm nghìn, một tháng chín triệu, công việc nhẹ nhàng như thế mà em nói không làm là không làm à? Em nhìn chị đi, mặc dù lớn hơn em có một tuổi nhưng đâu được sung sướng như em chứ. Công việc này của chị quá mệt mỏi, mỗi ngày đều phải làm việc tám tiếng đồng hồ, một tháng tiền lương mới hơn hai mươi tư triệu, các loại bảo hiểm cũng không được nhiều lắm…”
Những gì mà Quách Ngọc Văn nói chính là đang khoe khoang, cái tuổi này của cô ta rất ít người có thể kiếm được lương tháng hai mươi mấy triệu, còn có các loại bảo hiểm.
Thu Vân nghe thế thì vẻ mặt ủ rũ hơn nhiều.
Quách Ngọc Văn vẫn ngồi đó mà than thở: “Em bảo chị nên nói em như thế nào mới được đây, thân ở trong phúc mà không biết phúc”
Quách Ngọc Văn nói xong thì Thu Vân nhìn thấy những bạn bè của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-re-quyen-quy/407253/chuong-718.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.