Người phụ nữ trung niên đó từ từ bỏ kính râm xuống, lắc đầu một cái thì thấy được hai mẹ con Thu Vân. 
 Bà ta giả vờ kinh ngạc rồi nói: “Ái chà mọi người đều đến rồi à? Từ khi nào mà xe buýt cũng đi nhanh như thế rồi nhỉ? Tôi đi BMW tới đây cũng tốn thời gian lắm, đây chính là xe trị giá gần một tỷ đó, đủ cho các người ngồi xe buýt cả đời. 
 “Anh Trương, đây chính là họ hàng của mẹ” Thu Vân nói nhỏ với Trương Thác. Cô ấy không gọi đối phương là bác gái, bởi vì cô ấy hận thấu xương tủy đối với loại người lừa gạt mình. Bố cô trở nên như bây giờ cũng là do loại họ hàng này hại. 
 Trương Thác gật đầu, không cần Thu Vân nói anh cũng có thể nhận ra. 
 Mẹ của Thu Vân nhìn chằm chằm vào chị cả của mình, mặc dù bà ấy rất muốn chất vất là xe ở đâu ra nhưng cuối cùng cũng chỉ nhịn xuống: “Nếu như chúng tôi không bị lừa thì cũng có thể mua được chiếc xe này. 
 “Nghe hay thật đấy” Bà ta cười một tiếng rồi nói: “Chính các người ngu thì còn trách được ai bây giờ?” 
 “Nếu như không phải do bà thì sao chúng tôi lại bị lừa được chứ?” Thu Vân không nhịn được mà lên tiếng. 
“Nói như tôi đây lừa tiền của các người ấy” Bác gái của Thu Vân lườm liế nói này, da 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-re-quyen-quy/407250/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.