Bạch Trình trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm nơi nắm đấm của Trương Thác đánh tới, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
Vị Lâm không ngừng phân tích các số lẩm bẩm: u, trong miệng “Tốc độ là một trăm lẻ tám, giá trị đấm trúng là một trăm hai mươi mốt, lực độ là một trăm lẻ sáu!”
“Sao có thể như thế!” Bạch Trình đứng tại chỗ nói: “Vị Lâm, có chắc là cô không nhìn lầm không?”
“Không, tuyệt đối không lâm!” Trong mắt Vị Lâm lộ ra vẻ phấn khích chưa từng có: “Không thể tin được, đúng là không thể tin được!
Có một âm thanh nặng nề như bị bóp nghẹt từ cửa phòng thí nghiệm, Trương Thác từ trong cửa chậm rãi bước ra, có thể thấy Trương Thác trông rất mệt mỏi, đi lại vô cùng khó khăn, mí mắt cũng muốn sụp xuống.
“Đại ca, giờ anh cảm thấy thế nào?” Vị Lâm lật đật chạy tới Trương Thác hỏi.
“Buồn ngủ” Trương Thác chỉ thốt ra hai chữ, thân thể liền ngã về phía trước.
Cú đấm vừa rút hết sức lực của anh, như vừa đánh một trận cam go với ai đó mà thức trắng mấy ngày đêm không ngủ.
Khi Trương Thác tỉnh dậy, trước mặt là trân nhà màu trắng, anh đang năm trên một chiếc giường lớn mềm mại, Vị Lâm và Bạch Trình ngồi mỗi bên.
“Đại ca, anh tỉnh rồi à?” Vị Lâm phấn khởi hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-re-quyen-quy/407229/chuong-694.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.