Một đêm lặng lẽ trôi qua.
“Tớ bảo này Ngữ Lam, cậu xong chưa thế, không cần mang hành lý theo mà!” Mễ Lan đứng trước cửa biệt thự, hô hào với bên trong: “Mười hai giờ cất cánh rồi, mười giờ chúng ta phải đến sân bay, bây giờ đã là 8:30 rồi!”
“Đây đây, cô nàng này, vội cái gì thế không biết?” Lâm Ngữ Lam mặc bộ váy dài màu xanh da trời, để mặt mộc và mái tóc dài duỗi sau lưng, gây cho người ta ấn tượng một vẻ đẹp đầy trí thức, nhưng vẫn kèm theo cảm giác hoạt bát và đáng yêu.
Trương Thác đeo hai chiếc túi đứng chờ sẵn ở ngoài sân biệt thự, chờ taxi đến.
“Trương Thác, xe đến chưa?”
Hai cô gái bước ra ngoài sân, hỏi.
“Sắp đến cổng tiểu khu rồi, chúng ta ra ngoài chờ đi.
”
Trương Thác đáp, dẫn đầu ra ngoài tiểu khu.
Ba người vừa cười vừa nói suốt cả đoạn đường, Mễ Lan nói về hành trình mà cô đã lên kế hoạch sẵn, đầu tiên sẽ dẫn Trương Thác và Lâm Ngữ Lam đi tham quan ở đâu, rồi sẽ đi đâu tiếp.
Đang trò chuyện thì một người mà Lâm Ngữ Lam không ngờ đến lại xuất hiện trước mặt ba người.
Vương Tùng Phượng ăn mặc quý phải chặn đường ba người.
Vừa thấy Lâm Ngữ Lam, Vương Tùng Phượng trực tiếp chửi ầm lên: “Họ Lâm, cô có còn là người không! Còn lương tâm không! Chúng tôi với cha cô ít nhiều gì cũng quen nhau bao năm, vậy mà cô lại làm ra chuyện như thê?”
Lâm Ngữ Lam vừa thấy Vương Tùng Phượng là đã hiểu lý do Vương Tùng Phượng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-re-quyen-quy/406896/chuong-275.html