Mặc dù Thu Hoa nghiện cờ bạc thành tính, lại không hiểu về ô tô, nhưng đầu óc không ngốc, lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra, ông ta vẫy tay với Mông ca: “Mông ca, thực sự xin lỗi, chiếc xe này là của con gái tôi.
Nếu nó không để tôi bán, tôi thực sự không thể bán được.
”
Thu Hoa nói xong, kéo Thu Vũ, định rời khỏi sòng bạc.
Mông ca thấy Thu Hoa nói không bán thì không vui ngay tại chỗ, nói thật là anh ta còn tìm được bên mua rồi, hôm nay lấy xe, đổi tay là có một khoản tiền lớn.
Con vịt nấu chín này còn có thể để bay mắt sao?
“Không bán? Ông nói không bán là không bán sao? Lão tử đã đem tiền tới rồi, ông già, mẹ nó, ông giỡn với lão tử à!”
Mông ca hét lên một tiếng.
Thu Hoa vô thức co rụt đầu lại, nặn ra một nụ cười: “Mông ca, chuyện mua bán này không phải là chuyện đôi bên mua bán sao? Bên tôi không bán cũng không được sao?”
“Không!” Mông ca đập tay xuống bàn.
Cùng với động tác này của Mông ca, xung quanh lập tức có hơn một chục thanh niên xã hội vây quanh, tất cả đều nhìn chằm chằm vào hai cha con Thu Hoa không máy thiện cảm.
Thu Hoa nhìn tình hình này, sợ hãi co rút cả người lại, vâng vâng dạ dạ nói: “Mông… Mông ca… chiếc xe này…
chiếc xe này không phải của tôi, nó là… của con gái tôi.
”
“Vậy để con gái ông ở lại, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy!”
Mông ca nhìn chằm chằm Thu Vũ: “Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-re-quyen-quy/406853/chuong-232.html