Câu hỏi cậu có biết Tây y không của Hội trưởng Mã khiến Trương Thác ngơ ngác.
Trương Thác trả lời: “Có biết một chút, sao thế?”
Hội trưởng Mã nghe thấy thế, giọng điệu lập tức trở nên vui vẻ, ông ta hiểu cái biết một chút của Trương Thác chính là tinh thông: “Thật tốt quá, tiểu sư phụ, cậu có thể đến Bệnh viện Nhân Dân 1 không, có chuyện cần đến sự giúp đỡ của cậu”
“Có người bệnh à?” Trương Thác nhíu mày.
Hội trưởng Mã đáp: “Ừ”
“Được, tôi đến ngay” Trương Thác không chút nghĩ ngợi gọi một chiếc xe, đi đến Bệnh viện Nhân dân.
Câu nói y giả nhân tâm (*) cũng không phải chỉ nói cho có mà thôi.
Trương Thác có năng lực thì sẽ đi cứu người, nhưng không phải ai anh cũng cứu được, trong lòng Trương Thác có một quy tắc thuộc về riêng mình.
(*) Y giả nhân tâm: Người học y có tấm lòng nhân ái yêu thương người.
Tầng cao nhất của thế giới ngầm lưu truyền một câu, Diêm vương sống cứu người không nhìn tiền, chỉ nhìn duyên.
Cái duyên này, trước giờ đều là Trương Thác quyết định.
Có người không tiếc vung tiền như rác cũng không có được cái duyên này, có vài người, Diêm vương sống sẽ tự động đưa duyên phận tới.
Khi Trương Thác đến bệnh viện thành phố, Hội trưởng Mã đang lo lắng chờ đợi trước của bệnh viện, vừa nhìn thấy Trương Thác đi.
xuống từ trên xe taxi, ông ta lập tức đi thẳng đến nghênh đón.
“Tiểu sư phụ, cậu đến rồi, lần này thật sự phải dựa vào cậu đấy.”
“Người bệnh có thân phận gì, bị bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-re-quyen-quy-full/3938785/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.