Trong đám người xúm lại có một người
già tóc hoa râm đang hôn mê bất tỉnh
nằm dưới đất.
“Tôi là bác sĩ, phiền nhường một chút,
nhường một chút.” Một ông cụ cũng
ngang tuổi chen vào trong đám người.
Đám người vây xem nghe thế vội vàng
nhường ra một con đường.
Ông cụ tự xưng là bác sĩ nhìn qua hơn
bảy mươi tuổi, nhưng thân thể vẫn rất
khỏe mạnh, đi đường mạnh mẽ vững
chãi, chắc hẳn đã rèn luyện nhiều năm.
Ông cụ ngồi xổm dưới đất năm lấy cổ
tay người già kia, duỗi hai ngón tay đặt
trên mạch của đối phương, sau khi quan
sát mấy giây, ông ta lại duỗi tay mở mí
mắt của người già.
Sau khi xem đồng tử của người già, sắc
mặt ông cụ hơi khó coi, ông ta vẫy tay
với đám người.
“Các vị, phiền đừng vây quanh ở đây,
nếu không khí quá bí sẽ ảnh hưởng đến
người bệnh, phiền tránh ra một chút!”
Đám người vây xem dần tản ra, làm
thành một vòng tròn lớn hơn, ở bên cạnh
không ngừng quan sát.
Ông cụ mặc đồ Tôn Trung Sơn đưa tay
vào trong túi, lấy một cuộn vải bông ra,
trong vải bông rõ ràng có cắm mấy cây
ngân châm lấp lánh phát sáng.
Ông cụ thành thạo cầm lấy một cây
ngân châm, gần như không chút do dự
cắm lên huyệt Thần Đình của người già.
Động tác này khiến người vây xem
hoảng hốt kêu lên.
Rất nhiều người đều biết có chữa bệnh
bằng châm cứu, nhưng chưa từng chính
mắt nhìn thấy. Dù là ai lần đầu tiên nhìn
thấy bác sĩ đâm một cây ngân châm dài
hơn mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-re-quyen-quy-full/3938686/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.