Triệu Hiểu Nguyệt biết Đường Nhược Tuyết mỗi tháng cho Diệp Phàm tiền tiêu vặt, nhưng mỗi lần đều là một vạn.
Mười triệu tuyệt đối không có khả năng, Đường Nhược Tuyết cũng không lấy ra được.
Cho nên phản ứng đầu tiên của Triệu Hiểu Nguyệt chính là chi phiếu giả.
Nhưng cô cúi đầu đảo qua, phát hiện con dấu đầy đủ hết, không có sửa chữa, viết hoa viết nhỏ nhất trí, chữ ký tuy rằng thấy không rõ, nhưng cũng liền mạch lưu loát.
Bản năng nghề nghiệp mách bảo cô rằng tấm séc này là thật.
Mọi người nghe được chi phiếu là giả, tất cả đều nhìn qua, xì xào bàn tán.
Diệp Phàm bình tĩnh mở miệng: "Chi phiếu này là thật.
"Ngân phiếu này ngươi từ đâu tới?"
Triệu Hiểu Nguyệt trực tiếp nhét chi phiếu vào túi, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Diệp Phàm: "Có phải cậu trộm của Đường gia không?"
Ta cho ngươi một cơ hội, ngươi thành thật trả lời, nếu không ta sẽ gọi Nhược Tuyết tới, sẽ báo cảnh sát bắt ngươi.
Cho dù chi phiếu là thật, cũng không thể là của Diệp Phàm.
Không ít người vây quanh, nghe được một người chen ngang ôm một ngàn vạn chi phiếu, tất cả đều chậc chậc không thôi, châm chọc Diệp Phàm tay chân không sạch sẽ.
Gia đình nào lại cho con rể nhiều tiền như vậy chứ?
Mấy nữ nhân viên lại nhếch khóe miệng biểu lộ khinh miệt, ăn bám, còn trộm tiền, phẩm cách quá thấp.
Giọng Diệp Phàm trầm xuống: "Đây là chi phiếu của tôi.
"Chi phiếu của anh?"
Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-re-cua-nu-tong-thong/3087166/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.