*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Chúng ta rời đi thôi! Hắn là lão thành chủ cần phải yên tĩnh!" "Bây giờ chúng ta chỉ cân lão thành chủ còn sống, với cả tu vi cũng đạt cấp chí tôn tâng thứ sáu là được rồi!" Phó Phong Thu cười lớn.
Hoàn toàn tin tưởng vào sự phát triển trong tương lai của thành Vô Song.
Trong lòng mấy người Khương Tử Hào như tro nguội.
Lần này là hoàn toàn kết thúc! Không thể rung chuyển địa vị của bé Quân.
Ngay cả lão thành chủ cũng muốn bảo vệ.
Bé Quân nhanh chóng tỉnh lại.
Tất cả mọi người, bao gồm Phó Phong Thu để xúm lại.
Đây chính là bảo bối của thành Vô Song.
"Mẹ ơi, ba đâu rôi?" Bé con nhìn ngắm chung quanh, người đầu tiên tìm chính là ba mình.
"Ba con ở nhà mà, không có ở chỗ này!" lqn xoa đầu nhỏ của cô bé.
Bé Quân lắc đâu: "Không, ba đến rôi! Con nhìn thấy ba ban nãy mà, là ba cứu con vê!" Cho dù bé Quân ngủ đến mơ mơ màng màng, nhưng trong thoáng chốc cô bé biết là ba cứu mình.
Trước đó cô bé còn phát tín hiệu câu cứu cho ba.
"Ha ha ha..."
Kết quả lời này của bé Quân làm cho tất cả mọi người đều cười.
"Đứa nhỏ ngốc này! Chuyện vừa xảy ra liền nghĩ ngay đến ba của mình!" Đoàn Lê Nguyên lúng túng cười.
"Không sao, dù sao trong suy nghĩ của trẻ con, ba đều rất giỏi giang”
Phó Phong Thu nhìn bé Quân, cười nói: "Bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-re-chien-than/645009/chuong-1625.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.