*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhà họ Dương ở Giang Bắc đã chờ đợi ngày này quá lâu. Người người đều muốn trừ khử Dương Hạo Quân một cách thống khoái. “Mày dám?”
Dương Hạo Quân lạnh lùng nói. “Ha ha ha...”
Dương Nhật Long bật cười. Nguyễn Mỹ Lệ cũng bật cười. Tất cả mọi người đều bật cười. “Dương Hạo Quân, mày đã như vậy rôi, mà còn cuồng vọng như vậy à?”
“Không dám? Mọi người dựa vào cái gì mà không dám? Mày là cái thá gì?”
Người nhà họ Dương nổi giận lên tiếng. Dương Hạo Quân ôm Lê Quân và cười cười nói: “Vì thể diện của con gái tao, tao cho chúng mày thêm một cơ hội, nếu không lát nữa chúng mày ngay cả hối hận cũng không kịp!”
Bắc Thiên Vương đẩy xe lăn cười cười nói: “Muốn khóc cũng khóc không được!”
“Ha ha ha...
Dương Hạo Quân, mày nói ngược lại à? Bây giờ mày cầu xin tha thứ, lát nữa chúng tao còn có thể thương cho sự cầu xin của mày!”
Dương Kiện Sâm cười nói. Ba mẹ nuôi càng nhìn Dương Hạo Quân với vẻ hài hước: “Mấy lời mày nói hùng hồn ở nghĩa địa trước đây đâu? Cái gì mà hàng triệu lính đánh thuê sẽ thống trị thế giới chứ?”
“Đúng vậy, cái câu quyên khuynh triều dã đâu? Câu địa vị cực cao đâu? Sao giờ lại ngồi trên xe lăn rồi?”
Trước đây, tất cả bọn họ đều bị dọa sợ đến mức quỳ rạp trên mặt đất, không dám nhúc nhích. Nhưng bây giờ ai cũng thẳng lưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-re-chien-than/644692/chuong-1308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.