*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thê lương, đau thương.
Vị Chiến Thần trấn quốc uy nghiêm ngày trước đã bị trục xuất khỏi Lạc Việt...
Dương Hạo Quân cười cười nói: “Nói với Trân Hữu Đạo là anh ta phải cỗ gắng nỗ lực vì Lạc Việt và người dân! Nếu anh ta làm không tốt thì tôi sẽ kéo anh ta xuống!”
Thất Sát nghe xong, trực tiếp cười: “Chỉ bằng anh?”
“Chỉ là bại tướng của sư phụ tôi thôi, anh cũng xứng sao? Cút nhanh đi!”
Thất Sát người dường như nghe thấy một trò đùa lớn nhất trên thế giới.
Vào thời hoàng kim anh cũng không phải là đối thủ của sư phụ anh ta, bây giờ đã trở thành một người tàn phế rôi mà còn muốn kéo sư phụ anh ta xuống? Làm sao có thết Khóe miệng Dương Hạo Quân kéo ra nụ cười rồi để cả đội đi tiếp.
“Chậm đãt”
Vào lúc này, một số máy bay phản lực tư nhân đến.
Sau khi máy bay dừng lại, một vài người đã xuống xe.
Một người trong số họ ngồi trên xe lăn và được đấy đi.
Đó là Dương Minh Thiên.
Sau lưng ông ta cũng có theo một vài người.
“Dương Hạo Quân, cậu có bao giờ nghĩ đến ngày này không? Chẳng phải lúc trước ở sau cánh cổng nhà họ Dương uy phong mạnh mẽ lắm sao?”
Dương Minh Thiên cười lạnh.
“Ta tuy rằng ngồi trên xe lăn nhưng cũng sẽ sớm đứng lên, còn cậu thì sao? Cả đời chỉ có thể năm trên giường!”
“Không, ta cảm thấy chỉ cần cậu tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-re-chien-than/644594/chuong-1210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.