Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nó bây giờ đã là kẻ vô dụng rồi, ngay cả Tân Bắc Minh cũng không thể chữa khỏi thì trên đời này ai có thể chữa khỏi?”
Dương Quang Đông chế nhạo.
Mẹ nuôi Ngô Vân Nhiêu cười lạnh nói: “Có lẽ nhà tù mới là nhà của nó?”
Ngay khi họ xúc phạm Dương Hạo Quân không thương tiếc.
Không ai để ý rằng một màu sắc kỳ lạ lóe lên trong mắt Dương Hạo Quân.
Khóe miệng anh còn gợi lên một vệt ý vị sâu xa.
“Dương Hạo Quân, lần này chúng tôi đến cũng không phải để bắt mày làm thế nào.
Tao chỉ muốn nói cho mày biết một sự thật, bất kể thời điểm nào con người cũng không nên làm người đứng đầu, bởi vì một ngày nào đó có thể sẽ bị rơi khỏi vị trí cao, lúc đó sẽ rất mất mặt, chẳng hạn như mày bây giờ đó.”
“Bây giờ mày đã như vậy rồi thì chúng tôi cũng không muốn bắt nạt mày làm gì nữa, thật sự là không thể so nổi với chó hoang!”
“Tôi khiêu khích một con chó hoang thì nó còn đuổi theo và căn tao, còn mày thì sao? Mày cũng không thể động đậy một chút nào!”
“Ha ha ha ha...”
Cuối cùng, bọn người trong nhà họ Dương rời khỏi biệt thự giữa một tràng cười đắc thắng.
Sau khi họ đi không bao lâu thì lại có người đến đây.
Một số gia tộc ở Hải Phòng cũng đến.
Tất cả đêu đến để chế nhạo Dương Hạo Quân.
Dù sao thì trước đó bọn họ đều bị Dương Hạo Quân giẫm dưới chân.
Có cơ hội như thế này thì nhất định phải tranh thủ giãm lên một cước.
Rồi tiếp theo lại có vài người lục tục đến, tất cả đều có mục đích giống nhau.
Thấy vậy, Đoàn Lê Nguyên chỉ có thể an ủi: “Chồng à anh đừng quan tâm, nhất định sẽ xảy ra tình huống này.
Chỉ là bọn tiểu nhân thích nhân lúc người ta khó khăn mà giẫm lên! Sau lưng em vẫn còn có cha nuôi, nhiều lắm là bọn họ chỉ mỉa mai mấy câu thôi, cũng không dám làm gì quá đáng.”
May mắn thay, ông cụ Lâm đã đè tin tức xuống.
Nếu không thì những gì nhóm người Dương Hạo Quân gặp phải không chỉ là những lời xúc phạm bằng lời nói.
“Ầm Đột nhiên cánh cửa bị người ta đá sập, hàng chục người lao vào, người đứng đầu là Kiều Nguyên Thu.
Lúc trước Dương Hạo Quân đã biến hẳn ta thành thái giám! “Dương Hạo Quân, mày cũng có ngày hôm nay! Thật là không ngờ đến mà!”
“Chiến Thân Vân Lang uy nghiêm cũng sẽ thất thủ? Không ngờ có một ngày tao có thể đến đây để báo thù mày!”
Kiều Nguyên Thu từng bị Dương Hạo Quân thiến đi nên hẳn ta vẫn luôn ôm mỗi hận này

- -------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.