*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nó bây giờ đã là kẻ vô dụng rồi, ngay cả Tân Bắc Minh cũng không thể chữa khỏi thì trên đời này ai có thể chữa khỏi?”
Dương Quang Đông chế nhạo.
Mẹ nuôi Ngô Vân Nhiêu cười lạnh nói: “Có lẽ nhà tù mới là nhà của nó?”
Ngay khi họ xúc phạm Dương Hạo Quân không thương tiếc.
Không ai để ý rằng một màu sắc kỳ lạ lóe lên trong mắt Dương Hạo Quân.
Khóe miệng anh còn gợi lên một vệt ý vị sâu xa.
“Dương Hạo Quân, lần này chúng tôi đến cũng không phải để bắt mày làm thế nào.
Tao chỉ muốn nói cho mày biết một sự thật, bất kể thời điểm nào con người cũng không nên làm người đứng đầu, bởi vì một ngày nào đó có thể sẽ bị rơi khỏi vị trí cao, lúc đó sẽ rất mất mặt, chẳng hạn như mày bây giờ đó.”
“Bây giờ mày đã như vậy rồi thì chúng tôi cũng không muốn bắt nạt mày làm gì nữa, thật sự là không thể so nổi với chó hoang!”
“Tôi khiêu khích một con chó hoang thì nó còn đuổi theo và căn tao, còn mày thì sao? Mày cũng không thể động đậy một chút nào!”
“Ha ha ha ha...”
Cuối cùng, bọn người trong nhà họ Dương rời khỏi biệt thự giữa một tràng cười đắc thắng.
Sau khi họ đi không bao lâu thì lại có người đến đây.
Một số gia tộc ở Hải Phòng cũng đến.
Tất cả đêu đến để chế nhạo Dương Hạo Quân.
Dù sao thì trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-re-chien-than/644589/chuong-1205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.