*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mỗi người, hoặc là đứng đấy, hoặc là ngồi xem.
Tất cả kiêu ngạo nhìn Dương Hạo Quân.
Dư Tiểu Cầm nhắc nhở: “Mọi người nể mặt chút, dù sao đây cũng là huấn luyện viên!”
Thể nhưng không ai đáp lại.
Dư Tiểu Cầm đắc ý nhìn về phía Dương Hạo Quân.
Ánh mắt kia như muốn nói: Nhìn xem, không phải ai thích cũng có thể làm huấn luyện viên! Dương Hạo Quân đứng tại chỗ yên lặng, khiến hai người Dư Tiểu Cầm cũng xấu hổ thay.
Dương Hạo Quân chứng kiến dáng vẻ của đám người kia, cơn phẫn nộ đã lên tới đỉnh điểm.
Tôn trọng! Tối thiểu nhất là sự tôn trọng cũng không có! Không nói đến thực lực của người huấn luyện viên như nào, chỉ cần là đảm nhiệm chức vụ này, bất cứ ai cũng phải tôn trọng.
Còn nữa, biên giới phía Nam sẽ không tùy tiện để một người làm chức vụ huấn luyện viên.
Huấn luyện viên được đứng ở đây, nhất định là Tiêu Tuyệt Trân ngàn chọn vạn tuyển, mới có thể đủ năng lực gánh vác vị trí này.
“Đứng nghiêm chỉnh lên cho tôi!”
Đột nhiên Dương Hạo Quân quát to một tiếng.
Một tiếng này dọa đến tất cả mọi người.
Đám người Lý Lang, Dương Chính đã chuẩn bị đứng lên.
“Tương lai của binh lính Tiêm Long? Còn muốn tiến vào lữ đoàn Vân Lang? Nhìn xem dáng vẻ của các cậu bây giờ, xứng sao? Tối thiểu nhất là sự tôn trọng còn không cói”
Dương Hạo Quân lạnh lùng nói.
Cái này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-re-chien-than/644479/chuong-1095.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.