Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những vị cao thủ này là do nhà họ Dương bỏ ra số tiền lớn để bồi dưỡng, đây là lần đầu tiên tập hợp bọn họ lại.
Bọn họ tin tưởng mình có thể gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
"Ầm!" Những chiếc đao dài trên tay bọn họ xẹt qua từng tia sáng lạnh.
"Leng keng!" Dương Hạo Quân tùy ý để cho những nhát đao của bọn họ như sấm sét từng đợt, từng đợt giáng xuống Thế nhưng tất cả chỉ phát ra một tiếng, căn bản không thể chém xuyên thấu được.
"Ông Lâm ngài đã nhìn thấy chưa? Trên người anh ta mặc áo giáp, căn bản không thể chém Xuyên qua được”
Các vị cao thủ Đường Môn nhắc nhở.
"Leng keng!" "Leng keng!" 'Leng keng!" Mười tám vị cao thủ liên tục tấn công, nhưng bất kể làm như thế nào cũng không thể chém rách được nó.
Ngược lại là vũ khí trong tay bọn họ cũng bị bẻ cong luôn rồi.
Áo giáp này rốt cuộc là cái loại áo giáp gì thế? Hiện tại cho dù là áo chống đạn, bọn họ cũng có thể nhẹ nhàng mà chém nát nó.
"Sao tôi cảm thấy bộ áo giáp hắn đang mặc là bộ áo giáp tơ vàng của Đường Môn nhỉ? Chứ áo giáp bình thường không chống đỡ được lâu như vậy đâu!" Dương Hiểu Long nhỏ giọng nói.
"Có chút kinh khủng phải không?”
Dương Trung Lâm muốn nhìn xem Dương Hạo Quân rốt cuộc làm sao, thế nhưng khoảng cách hơi xa, nhìn không rõ.
Trong mắt Dương Hạo Quân, người đang dây dưa với mười tám vị cao thủ, đột nhiên ánh mắt anh thay đổi, hiện ra sự lạnh giá.
"Đến lượt tôi rồi.
" "Phanh!"





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.