*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chí Oánh nói tiếp: "Không chỉ là thành Trường Giang, gân 30 năm rôi, thực tế, phạm vi hoạt động của mẹ chỉ là con phố mà chúng ta vừa đi bộ! Họ đưa ra quy định là mẹ không được bước ra khỏi con phố này nửa bước, nếu không mẹ sẽ bị đánh.
Dương Hạo Quân nghe thấy thế vô cùng tức giận.
"Cái gì? Gần ba mươi năm rồi, mẹ chỉ được phép di chuyển trên con phố này?" Dương Hạo Quân ngạc nhiên hỏi.
Hóa ra mẹ của anh ở một thành phố hơn 30 năm, và còn kinh hoàng hơn là bà chỉ được đi lại trên một con phố...
Thật tàn nhẫn!!! Thật tàn nhẫn!!! "Ừ! Lệnh của nhà họ Dương đối với thành Trường Giang là giam giữ mẹ ở thành Trường Giang, nhưng những người ở thành Trường Giang này, để đảm bảo rằng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không cho mẹ chạy ra ngoài và thu hẹp địa bàn của mẹ, bọn họ liên giam cầm mẹ ở con phố này!" Chí Oánh thở dài.
"Ầm!!!" Trên trán Dương Hạo Quân nổi gân xanh dữ dội, sát khí khát máu lóe lên trong mắt anh.
Anh có ý muốn giết người!!! Đoàn Lê Nguyên đau khổ hỏi: "Mẹ, bao nhiêu năm mẹ đều làm công nhân dọn vệ sinh sao?”
Chí Oánh gật đầu: "Đúng vậy, bọn họ hạn chế mẹ vê mọi mặt, không cho mẹ tìm việc.
Mẹ chỉ có thể làm công nhân vệ sinh, để có thể sống đến bây giờt" Nhìn thấy Đoàn Lê Nguyên đang khóc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-re-chien-than/644306/chuong-922.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.