*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về chuyện này, ai cũng đồng ý, không có
kháng nghị nào.
Ba người Phùng Tử Thạc lập tức ngẩng
đầu đắc ý.
Rất nhanh, Dương Hạo Quân đã cầm
thiệp mời tới khách sạn.
Võ Tiêu thấy anh, đang định nói.
Không ngờ ba người Phùng Tử Thạc lại
tiến lên.
“Lão Dương, cuối cùng anh cũng đến!
Các anh em đợi anh lâu lắm rồi!”
Ba người Phùng Tử Thạc ôm anh, giả vờ
thân mật.
“Giới thiệu với mọi người, đây là Dương
Hạo Quân, hồi trước cùng ban với chúng tôi.”
“Chính là anh ta lấy huân chương đặc
biệt đi đấy! Mấy anh đây vẫn nhớ này!”
Ba người Phùng Tử Thạc cười, ánh mắt
lại rất bất mãn.
“Anh em nghe nói anh đang làm bảo vệ
hả?”
Vương Canh Long đập mạnh lên vai cậu.
“Ừm”
“Trong bao nhiêu chiến hữu ở đây, chỉ có
cậu là sống tệ nhất! Sao lại thành bảo vệ thế
này? Đáng ít cũng phải là vệ sĩ của công ty
bảo vệ gì đó chứ?”
“Đúng, bên chúng ta có một nữ chiến
hữu, cô ấy đó, Võ Tiêu, làm vệ sĩ, một năm
lương ba trăm triệu, mua nhà mua xe!”
Lý Tưởng chỉ Võ Tiêu.
Võ Tiêu ngại ngùng đứng lên, nhìn
Dương Hạo Quân mà cười gượng.
Cô cũng không ngờ, những người này lại
là chiên hữu của Dương Hạo Quân.
“Người anh em, cậu làm chiến khu cảnh
Bắc chúng ta mất mặt đó.”
Phùng Tử Thạc cười.
Dương Hạo Quân không tiếp lời, ánh mắt
lại rơi vào huy chương trêи bàn.
Thây Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-re-chien-than/644096/chuong-712.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.