“Ta nói muốn giết Hạ Tường.” Hạ Sóc lại ôm ca của y vào trong ngực, hôn lên gáy hắn.
Hạ Triệt đã mệt đến mơ hồ, hai chân mềm nhũn run run, thật lâu mới từ trong lỗ mũi thở ra một tiếng không rõ “Ừ”.
Hạ Sóc xoay người đè lên người Hạ Triệt, trong bóng đêm tìm được môi ẩm ướt mềm mại của hắn mà hôn, tay cũng tìm được đồ vật bán cương của hắn mà xoa nắn.
Hạ Triệt mệt mỏi đến cáu kỉnh, rầm rì di chuyển về phía ngoài giường.
“Ca, ngươi có chán ghét ta hay không?” Hạ Sóc hơi dùng sức đè cổ tay Hạ Triệt lại, trong thanh âm có lo lắng khó che giấu, “Sẽ không cảm thấy dáng vẻ… dáng vẻ của ta ở trước mặt ngươi đều là giả bộ?”
Hạ Triệt khó khăn mà ngẩng đầu lên hôn Hạ Sóc một cái, lẩm bẩm: “Sẽ không.”
“Ca là của một mình ta.” Ý muốn chiếm làm của riêng của Hạ Sóc không chút nào che lấp mà lộ ra ngoài, “Mãi mãi cũng là của một mình ta.”
“Ngươi đừng…” Hạ Triệt vùng vẫy hai chân, “Đừng… Ta mệt quá… Đừng!”
Hạ Sóc nghe thấy như không nghe thấy, một khắc cũng không dừng lại.
Hạ Triệt vừa mệt vừa tức, nắm tay đấm đấm bả vai Hạ Sóc: “Bổn cung… Bổn cung từ bỏ!”
Hạ Sóc nắm lấy cổ tay ca của y thở dốc hỏi: “Ca, về sau ngươi có thể chán ghét ta hay không?”
“Bổn cung hiện tại… Hiện tại liền chán ghét ngươi!” Lời này vừa ra khỏi miệng, Hạ Triệt liền hối hận.
Hạ Sóc quả nhiên rất là bi thương, buông tay hắn ra, một mình nằm ở góc giường. Hạ Triệt đợi một lúc lâu cũng không thấy Hạ Sóc tới ôm chính mình, vén chăn lên bò qua.
“Ca?” Giọng nói của Hạ Sóc có chút cay đắng bi thương.
“Bổn cung thật là… Quá mức thích ngươi…” Trong bóng đêm mặt của Hạ Sóc nóng bừng lên, “Nhanh hôn ta.”
Hạ Triệt từ bỏ cách tự xưng của Đông cung Thái tử, tiến vào lòng Hạ Sóc ôm cổ của y: “Ta biết…” Hạ Triệt nhỏ giọng nói thầm, “Ngươi ở trước mặt ta cùng trước mặt người khác không giống nhau.”
Hạ Sóc buồn bã “Ừ” một tiếng, dùng sức ôm ca của y vào trong ngực.
“Thế nhưng ta cũng biết ngươi là người duy nhất trong cung đối xử rất tốt với ta.” Hạ Triệt vòng hai chân bên hông Hạ Sóc, mông cà bắp đùi của y, “Dù cho… Dù cho ngươi luôn khi dễ ta, aa!” Thanh âm của Hạ Triệt càng lúc càng nhỏ, cuối cùng bị Hạ Sóc cười nhẹ át mất.
Trong bóng tối tiếng bọn họ thở dốc đan vào một chỗ.
“Ca, đau không?” Hạ Sóc nhẹ hôn lên vết thương trên mặt Hạ Triệt.
“Đau.” Hạ Triệt vội vàng gật đầu không ngừng, “Ngươi đâm ta đau.”
Hạ Sóc nghe vậy cười ngã lên người Hạ Triệt: “Ta hỏi là khuôn mặt, không phải…”
Hạ Triệt xấu hổ giơ chân lên đá đầu gối Hạ Sóc, ngăn cản hắn tiếp tục nói sảng.
“Hôm nào ta sẽ nhẹ nhàng, bây giờ ta không nhịn được.” Hạ Sóc bỗng nhiên đè hắn lên giường, trầm giọng nói, “Ca ca ngày mai lại trách ta.”
Hạ Triệt gấp đến độ không biết làm như thế nào cho phải, nằm lỳ ở trên giường ấp úng hồi lâu, cuối cùng vẫn là tùy Hạ Sóc đi.
Cách nhật, Hạ Triệt tựa trên lưng lão hổ mơ hồ, Hạ Sóc cưỡi ngựa sau lưng hắn thỉnh thoảng lại đỡ hắn, ý cười bên làm sao đều không giấu được.
“Ca, Hạ Tường muốn biểu diễn cưỡi ngựa bắn cung kìa.” Hạ Sóc cúi người thì thầm với Hạ Triệt.
Hạ Triệt gãi gãi mũi.
Hạ Sóc lại nói: “Ca, phụ hoàng thưởng Hạ Tường một con hãn huyết bảo mã.”
Hạ Triệt ôm cổ lão hổ, khuôn mặt vùi vào lông nhung mềm mại.
“Ca, phụ hoàng lại thưởng Hạ Tường hoàng kim ngàn lượng.”
“Ca, phụ hoàng tứ hôn cho hắn.”
…
Hạ Triệt chợt từ trên lưng hổ đi xuống, ôm cổ Hạ Sóc hôn hắn: “Bổn cung thưởng ngươi.”
Hạ Sóc trong mắt tràn đầy nụ cười ôn nhu, thấy bốn bề vắng lặng không ai để ý bọn họ, bèn nhẹ giọng nói: “… Ca, ngươi lại thưởng ta một cái.”
“Bổn cung thưởng ngươi đến mấy lần.”
Gió ấm thổi tan tiếng cười của Hạ Sóc, trong mắt Hạ Triệt rốt cục chỉ còn một mình y —— giống như Hạ Sóc khi thường vậy, trong tim trong mắt đều là ca của y.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]