Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Hồ Nhi không tỉnh táo được bao lâu, toàn thân lại phát sốt, lần này còn nghiêm trọng hơn, những nốt phát ban mọc ngày càng nhiều, chi chít, cuối cùng sưng to rồi mưng mủ, chồng chất trên cơ thể hắn.
Sau khi trốn tới phố bắc, bọn họ không dám đến nơi đông người mà lánh nạn ở một địa điểm hẻo lánh.
Ân Du muốn đi kiếm tiền mua thuốc cho Hồ Nhi, lại bị hắn ngăn cản. Dung nhan xinh đẹp trước kia hiện giờ xấu xí ghê tởm đến cực điểm, nhưng mà Hồ Nhi vẫn cười vui vẻ, hắn yếu ớt nói: "Đừng đi, ở lại đây cùng với ta."
Ân Du ôm chặt Hồ Nhi: "Được, Tiểu Du không đi đâu hết, Tiểu Du sẽ ở đây cùng ca ca xinh đẹp."
Thanh Huyền cũng thấy trên cánh tay mình bắt đầu mọc lốm đốm vài nốt đỏ, biểu hiện chứng bệnh phát tác giống hệt Hồ Nhi lúc trước. Chỉ là trên mặt Trúc Tử có cái bớt màu đỏ đậm, cho nên khó nhận ra.
Ngày Hồ Nhi chết, mặt trời treo cao cao, thảm cỏ xanh trải dài, đàn chim oanh bay lượn.
Thanh Huyền ôm Hồ Nhi ra ngoài thành, đàn bươm bướm vỗ cánh múa lượn, ánh mặt trời chiếu lên người Hồ Nhi. Thanh Huyền cởi bỏ chiếc áo choàng màu đen trên người hắn, tia nắng ấm áp chiếu vào gương mặt đã hoàn toàn thay đổi của Hồ Nhi.
Ân Du khẽ nắm lấy bàn tay chi chít mụn nhọt, chỉ sợ mạnh một chút sẽ làm hắn bị thương.
Hơi thở Hồ Nhi rất mỏng manh, hẳn là hồi quang phản chiếu*, hắn chậm rãi mở mắt. Ánh mặt trời đâm đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-noi-em-khong-thich-ta/1504753/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.