Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Thanh Huyền dựa vào tường, ánh nắng xuyên qua khe hở nhỏ chậm rãi chuyển hướng, từ sàn nhà chiếu lên người, rơi xuống gương mặt Ân Du. Cậu bé ngủ say tựa như thích ý nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đón nhận nhiều hơn ánh mặt trời ấm áp, lát sau ánh nắng dần chuyển lên tường.
Trong lúc ngủ Ân Du có tỉnh dậy vài lần, có lẽ là bị đói.
Mơ màng tỉnh giấc, Ân Du ngẩng đầu, mắt mông lung thất thần nhìn Thanh Huyền hồi lâu: "Ca ca, ngươi có lạnh không?"
Thanh Huyền xoa nhẹ đầu cậu, duỗi tay đặt sau lưng Ân Du, ôm đứa nhỏ vào trong lòng. Ân Du thuận theo ôm lấy Thanh Huyền, đầu dán sát ngực y.
"Có phải trời tối rồi không?"
"Ừ, sắp tối rồi."
"Ca ca buồn ngủ chưa?"
"Ca ca không ngủ."
Tay phủ lên mắt Ân Du, Thanh Huyền thấp giọng, nói khẽ vào tai để cho cậu an tâm: "Trời tối rồi, còn nhỏ thì nên ngủ sớm."
Cậu bé đột nhiên cười: "Ca ca ngốc, ngươi không biết dỗ trẻ con đi ngủ nha."
Lông mi chớp động trong lòng bàn tay, hơi ngứa.
"Ca ca, ngươi có thể hát một bài hát thiếu nhi không?"
Thanh Huyền thành thật nói: "Không."
"Vậy ca ca biết kể truyện cổ tích hay không?"
Thanh Huyền từ khi sinh ra đã là vị thần có thực lực mạnh nhất tam giới, mấy vạn năm qua ngoại trừ lúc thu phục yêu quái, thì chính là khoanh chân ngồi thiền trong Thần cung, mặc dù hồn phách từng chuyển thế xuống Nhân giới, nhưng cũng chỉ dốc lòng tu luyện.
Y biết rất nhiều bí quyết, đạo pháp mà mọi tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-noi-em-khong-thich-ta/1504750/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.