Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Khói trắng lượn lờ bay lên, hương thơm của cơm canh mộc mạc thanh khiết toả ra từ phòng bếp, nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đều đặn, mẹ Ân Du vội vã lau tay, đi ra.
"Lý Nhị, là cháu à." Mẹ Ân Du cười chào, nhìn thấy Lý Nhị mang theo rổ trứng gà và cái bát đi phía ngoài hàng rào, nàng vội mở cổng, mời y: "Mau vào chơi."
Thanh Huyền không vào, mà đưa đồ trong tay ra: "Cảm ơn đã chăm sóc."
Mẹ Ân Du nhận cái bát, đẩy rổ trứng gà trở về: "Thân thể cháu gầy yếu, lại là giai đoạn đang trưởng thành, trứng gà này hãy cất đi ăn dần, chú ý bồi bổ."
Thanh Huyền không nhận, mẹ Ân Du nói mãi cũng ngượng ngùng, đành phải thu lại rổ trứng gà.
Âm thầm đánh giá Lý Nhị một phen, xác thật hiện giờ người này phong thái lạ thường, so với trước đây thì quả thực cứ như là người khác.
Nghĩ nghĩ, mẹ Ân Du nói: "Vừa lúc ta đang làm cơm trưa, tính thời gian thì hẳn cháu cũng chưa ăn, không bằng thuận tiện ăn ở đây đi, đỡ mất công về nhà lại phải nấu."
Không đợi Thanh Huyền từ chối, nương Ân Du tiếp tục cười nói: "Tiểu Du hò hét đòi ăn cá nên sáng sớm đã ra sông. Đứa nhỏ này thấp, tay chân lại ngắn nên khó mà bắt được cá. Nếu không có ai gọi thì có lẽ trời tối đen nó mới chịu về, không bằng cháu giúp ta đi gọi Tiểu Du về ăn cơm, được chứ?"
"Được."
"Tiểu Du đang ở con sông cách thôn ba dặm."
Thôn tuy nhỏ nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-noi-em-khong-thich-ta/1504734/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.