Trà rời đi, bà nội chồng không đến ở, cuộc sống của tôi đột nhiên dễ chịu hẳn ra. Buổi sáng tôi dậy sớm đưa bé Su đi học, chiều có hôm tôi đón con bé, có hôm thì mẹ chồng hoặc chồng tôi sẽ đón. Bé Su cũng không khóc thét đòi mẹ như tôi tưởng, bé con mặc dù buồn nhưng vẫn ăn chơi ngủ nghỉ rất đúng giờ. Lâu lâu cũng có nhắc đến Trà nhưng tôi bảo là Trà đi làm xa, con bé cũng thôi không hỏi mẹ nữa. Cuộc sống quay trở lại quỹ đạo như ban đầu, êm ả trôi qua từng ngày. 
Nhưng chẳng hiểu sao tôi cứ có cảm giác không ổn, còn không ổn vì cái gì thì tôi lại không giải thích rõ ra được. Mỗi lần tôi nhắc đến chuyện này, Quân Trực lại cười bảo tôi lo xa. Tôi cũng cảm thấy là tôi hơi vớ vẩn một chút nhưng giác quan đặc biệt của phụ nữ... chưa bao giờ sai. 
................. 
Không xem được hồ sơ đi học của bé Su, tôi quyết định lấy tóc của Trà và con bé đi giám định huyết thống. Chuyện này tôi không nói cho chồng tôi nghe, tôi muốn tìm hiểu thật kỹ càng rồi mới nói với anh. Dù sao thì tôi vẫn chưa chắc chắn chuyện gì cả, mà cái gì không chắc thì đừng nói linh tinh. Nhất là chuyện nhạy cảm liên quan đến quan hệ máu mủ của Quân Trực và con gái anh ấy. Mà thật ra, tôi cũng không hy vọng là Trà không phải là mẹ ruột của bé Su. Vì nếu cô ấy không phải mẹ ruột của con bé thì kiểu gì cũng xuất hiện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-noi-doi/3290574/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.