Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên mà Quân Trực làm là đi tìm Trà. Lúc tôi và chồng tôi về, Trà đã ngồi sẵn ở ghế sô pha đợi. Thấy bọn tôi đi vào, cô ấy liền mếu máo xin lỗi.
- Anh... em thật sự không cố ý... em không biết... em không biết thật mà.
Quân Trực đi đến ghế sô pha ngồi xuống, giọng anh lạnh như tờ:
- Không biết? Cô là cố tình đem bé Su về đây, tôi đã gọi nói với cô thế nào? Tôi nói thế nào?
Nước mắt bắt đầu tuôn ra, Trà nghẹn giọng:
- Anh tin em đi, em... em nghe không rõ. Em tưởng là anh nói em tối hãy đưa bé Su về, chứ em... anh có cho vàng em... em cũng không dám đâu.
Quân Trực hừ lạnh:
- Cô tưởng tôi là con nít? Cô tưởng cô nói như vậy là tôi tin sao?
Trà dịch người đến nắm lấy tay Quân Trực nhưng tay cô ấy vừa mới chạm vào tay anh là anh đã hất tay cô ấy ra. Đồng thời anh đứng bật dậy, đến nhìn cô ấy anh cũng không thèm nhìn.
Tôi nhìn cô ấy như vậy, trong lòng nửa tin nửa ngờ. Nếu như không có biểu hiện kênh kiệu của mấy ngày qua thì tôi có thể đã tin là cô ấy nói thật, còn cái này... vẫn phải suy xét lại đã.
Biết không thể giải thích cho Quân Trực hiểu được, Trà bắt đầu quay sang tôi. Cô ấy đi tới chỗ tôi, ánh mắt run rẩy, giọng nghẹn ngào:
- Chị Hòa... chị tin em đi... em nói thật... em không cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-noi-doi/3290571/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.