Gọi cho anh trai một chiếc taxi, đợi xe anh chạy khuất tôi mới thong dong thả bộ về nhà. Thời tiết ban đêm dễ chịu hơn ban ngày rất nhiều, cũng lâu lắm rồi, tôi không đi bộ trong đêm như vậy.
Nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra, tôi bất giác thở dài vài hơi. Hy vọng là mọi chuyện sẽ không quá tệ, tôi thật sự không muốn bỏ chồng vì lý do như thế này một chút nào.
Đi chưa đến nhà, ở phía xa xa tôi loáng thoáng thấy Quân Trực đang đứng chờ ngoài cổng. Bộ dáng của anh như đứa trẻ đang đợi mẹ đi chợ về. Thấy tôi vừa đi đến, anh liền tiến lên vài bước nắm lấy tay tôi giữ chặt, đột nhiên anh ôm tôi vào lòng, giọng anh hơi gấp:
- Em đừng có đi về mẹ, đừng nghe theo lời anh của em.
- Tại sao em lại không được về mẹ?
Nghe tôi hỏi như thế, anh càng gấp hơn nữa:
- Vợ... em định bỏ anh... định không ở với anh nữa hả?
Nhìn mặt anh lúc này rõ buồn cười, tôi nén cơn cười rồi nghiêm giọng trả lời:
- Thì... em đi vài hôm em về.
- Không được!
Quân Trực nói như hét vào mặt tôi, anh cứ giữ chặt lấy tay tôi, mặt anh nhăn nhó hết cỡ:
- Không được về... anh biết tính của anh em, nó mà đưa em đi là không để em về lại bên anh đâu. Đừng đi... đừng đi mà vợ.
Anh vừa nói vừa nũng nịu dụi dụi mặt vào cổ tôi, đã đang nhịn cười mà anh lại còn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-noi-doi/3290566/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.