Tôi đứng thẳng dậy đợi Trực đi đến, anh dừng trước mặt tôi, vì đi quá nhanh nên giọng cũng lạc đi hẳn:
- Sao em đi khám một mình? Anh đã dặn là đợi anh về anh đưa em đi mà.
Tôi nhìn anh, môi mím chặt:
- Em ra máu nên...
- Ra máu? Em đã khám chưa? Có sao không? Em và con có chuyện gì không?
Thấy anh hỏi gấp liên tục như vậy, tôi cũng không che giấu mà trả lời luôn:
- Bác sĩ nói... không tốt lắm...
Chị Duyên đứng sau lưng anh nãy giờ, bây giờ mới khẽ lên tiếng:
- Em khám rồi đúng không? Bác sĩ cho về nhà nghỉ ngơi phải không?
Tôi không trả lời mà chỉ gật gật. Thấy tôi gật đầu, chị Duyên dịu giọng nói tiếp:
- Ừ, vậy Trực... em đưa em ấy về đi, chị vào hỏi thăm tình hình của em ấy rồi nói cho em biết sau. Sức khỏe Hoà quan trọng hơn, có gì gặp nhau ở nhà.
- Vậy chị giúp bọn em, em đưa vợ em về trước.
- Ừ đi đi, chạy xe cẩn thận.
Chồng tôi nắm lấy tay tôi, anh vừa kéo tay tôi vừa dùng giọng dịu dàng để nói:
- Đi, anh đưa em về nhà.
Đi theo anh ra xe, ngồi vào trong xe, anh giúp tôi thắt dây an toàn rồi mới cho xe chạy. Chạy ra khỏi cổng bệnh viện, anh mới khẽ hỏi:
- Bác sĩ nói thế nào? Có chỗ nào không tốt à em?
Tôi gật đầu, trả lời không chút giấu giếm:
- Em có tử cung hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-noi-doi/3290553/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.