Tôi không biết chị Duyên có qua nhà chồng tôi ở hay không vì đã hai ngày rồi mà vẫn chưa nghe chồng tôi nhắc gì đến chuyện đó. Ấy thế mà đến ngày thứ ba, mẹ chồng tôi đã mừng rỡ đi đón chị Duyên từ nhà chị ấy về. Bà còn chuẩn bị phòng cho chị ấy ở là gần với phòng vợ chồng bọn tôi.
Chị Duyên dáng vẻ có chút tiều tụy, gương mặt nhiều phần xanh xao hốc hác. Chị lớn hơn anh Trực mấy tuổi nhưng nhìn vẫn còn trẻ lắm, cách ăn mặc cũng theo thời, nhìn chung không có chút gì già trước tuổi cả.
- Dì nói chị bếp dọn phòng cho con rồi, cùng tầng với vợ chồng thằng Trực. Có gì con qua hỏi con Hoà rồi chị em giúp đỡ nhau cũng được.
Chị Duyên cười khá nhạt:
- Dì này, dì chẳng tâm lý gì cả, vợ chồng Trực mới vừa cưới nhau cần có thêm không gian riêng tư. Con nhớ lúc trước con đến, con toàn ở lầu trên, hay là dì cho chị bếp dọn dẹp sơ phòng trên ấy đi, con lên đấy ở.
Mẹ chồng tôi chỉ tay lên tầng hai, bà hỏi:
- Ở trên đấy có mỗi mình con... buồn lắm đấy.
- Bình thường con cũng đến bệnh viện suốt, có ở nhà mấy đâu dì. Thôi cứ quyết định vậy đi, có gì con lại xuống gõ cửa phòng dì.
Quyết định này của chị Duyên, mẹ chồng tôi cũng không có ý phản bác. Với thái độ này của chị Duyên, tôi lại thấy chị ấy cũng tương đối dễ chịu. Mặc dù không thích lắm nhưng chị ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-noi-doi/3290551/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.