Thu Thảo bước khỏi lớp học, vừa đi, cô vừa mĩm cười nhìn cây kẹosocola trên tay của mình. Bởi lúc nãy, khi mở balo ra để bỏ túi quà củaThiên Bảo vào, cô sực nhớ là mình còn quên cây kẹo trong học bàn, mà lúc ra chơi Anh Tuấn đã mua cho cô, nên cô bảo Thiên Bảo về trước, còn mình thì quay lại lấy cây kẹo.
Ngắm nghía cái kẹo trên tay, cô mĩmcười hạnh phúc, đơn giản chỉ là một cái kẹo, nhưng cô lại xem nó rấtquý, vì sao ư, vì đó là của Anh Tuấn tặng cô. Ngày nào cũng thế, ThuThảo đã quen với việc mỗi ngày Anh Tuấn đều mua kẹo cho mình, cô quýnhững cây kẹo ấy đến nỗi cô còn chẳng dám ăn chúng, nên cô cất nó vàomột cái lọ thủy tinh, để ngày ngày ngắm nghía.
Đang đi, Thu Thảo bỗng dừng lại khi có tiếng nói của ai đó vang lên:
- Hạnh phúc quá nhỉ?
Thu Thảo thôi không nhìn cái kẹo nữa, mà cô chuyển mắt lên phía trước nhìnxung quanh. Âm thanh của người lúc nãy phát ra là ở đây – Cầu thang giữa dãy lầu 1
- Mày định chơi trò bắt cá hai tay đấy hả?
Phíasau người đó, xuất hiện thêm một vài bóng đen nữa, họ dần bước tới phíaThu Thảo cùng nụ cười nham hiểm, xảo trá nở ra trên môi
- Kim Cương?
Thu Thảo hơi bất ngờ khi phải gọi tên con người này, bởi vốn dĩ Kim Cươngvà Thu Thảo đâu ưa nhau, cớ sao Kim Cương hôm nay lại chủ động bắtchuyện trước với mình, dù với ý mỉa mai
- Thắc mắc hả?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-nhoc-ngoc-nghech-co-biet-toi-thuc-su-rat-thich-em-khong/3236440/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.