Giờ ra về hôm đó, Thảo đã xếp tập sách xong, cô lại nhìn Anh Tuấn vẫn nằm đó. Mọi người đã về hết rồi, cô cũng định đưa tay khều Anh Tuấndậy, thì hắn cựa người làm cô nhóc nhanh chống rút tay lại. Hắn ngồidậy, tay dụi dụi mắt nhìn người trước mặt, rồi quay sang nhìn xung quanh
- Ra về rồi à!?
- Ừ - Thảo gật đầu – Về thôi!
Hình như câu “Về thôi” là của Anh Tuấn nói mới phải, vì hôm nào khi ra về hắn chẳng nói với cô nhóc câu này.
Gật đầu, Anh Tuấn gôm tập vở hết vào cặp, hắn bỗng nhìn xuống khi thấy câybút chì nằm dưới nền gạch. Hắn cuối người xuống trước chân cô nhóc rồinhặc cây bút chì lên. Hành động cuối người của hắn, giống hệt cách người ta thường hay cầu hôn vậy. Điều đó, làm tim cô nhóc bỗng nhiên đậpnhanh hơn và 2 má cô bắt đầu ửng đỏ
- Bà làm rơi viết chì nè!
- Ờ…! – Thảo đưa tay nhận lấy cây bút
Hình như Thu Thảo nhà mk đang hiểu lầm cái gì đấy, khi Anh Tuấn đưa cây bútchì cho cô, thì mặt cô hơi ngượng ngượng. Chắc Thu Thảo tưởng Anh Tuấncầu hôn, hay đại loại những thứ như vậy, nhưng cuối cùng lại là cây bútchì nên “mừng hụt” rồi đây
Bước khỏi lớp học, Anh Tuấn đi trước,Thu Thảo đi sau, ko ai nói với ai lời nào. Mỗi bước trên nất thang củahọ sau chậm thế này, thời gian như trôi chậm đi khi họ bước xuống từngnất thang.
1 nất, 2 nất, rồi 3 nất, cứ đều đều như thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-nhoc-ngoc-nghech-co-biet-toi-thuc-su-rat-thich-em-khong/3236433/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.