Từ phía xa trông lại cổng trường, Anh Tuấn thầm mừng vì cổng trườngvẫn chưa đóng. Hắn sẽ còn mừng hơn khi phòng học chưa bị khoá lại. Chânchổi xe vừa chạm xuống nền bê tông ở nhà đỗ xe, hắn phi nhanh đến phòngcủa lớp 9a2. Dường như may mắn nói tiếp may mắn, khi cửa lớp vẫn chưakhoá. Hắn cười thầm rồi chậm chạp, thở hổn hển vì mệt đi vào trong.
Người ta hay nói “Trong cái rủi có cái may”, nhưng có bao giờ bạn nghĩ câunói sẽ được đảo lại thành “Trong cái may có cái rủi ko?” Ầy, ai mà lạiđi nói ngược như thế, nhưng câu nói ngược ấy lại đúng với hoàn cảnh củaAnh Tuấn lúc này đấy. Lục lội hồi lâu mà chẳng thấy cuốn sách nào tronghộc bàn, chỉ toàn là giấy nháp, vỏ kẹo, bla bla thôi. Hắn bắt đầu điênlên sau 2 phút ko tìm được cuốn tiếng Anh. Nghĩ thầm trong bụng chắc đứa nào “chôm chỉa” sách của hắn rồi. Tức càng hông, hắn đã mất công giữatrưa nắng đi đến đây mà tìm ko gặp cuốn tiếng Anh là như thế nào? Nếu ko có sách tức sẽ ko có phần Writeting “đối phó” với cô Châu ngày mai.Nuốt giận vào trong, hắn dành phải nghĩ đến phương án cuối là sang nhàông bà nội, để mượn sách tiếng Anh của Tiểu Bảo. Đây có lẽ là lần đầutiên trong đời hắn siêng năng như vậy đấy!
Bực bội bước khỏiphòng. Đang đi dọc hành lang để ra ngoài thì hắn nghe có tiếng ai đó. Vì trường giờ này đã ko còn ai, nên rất vắng vẻ và tĩnh lặng. Lại thêm mấy cơn gió lạnh thổi qua, mang theo âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-nhoc-ngoc-nghech-co-biet-toi-thuc-su-rat-thich-em-khong/3236417/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.