Hắn còn nhớ lần trước sắc mặt y như thế, khi đó, y bị thương, hắn tự mình đút cho y chén thuốc, nhưng vì không cho y ăn đường mà bị giận rất lâu. Khi đó, y cũng ngủ như thế này, không có một chút tức giận.
“Mèo con, ngươi phải tỉnh lại, ngày mai, ta dẫn ngươi đi xem ánh mặt trời!” Bạch Ngọc Đường ghé vào tai y khe khẽ nói, âm thanh rất nhẹ, như gió xuân mơn trớn ngọn cây, mang theo từng tiếng vang vọng lại.
“Ánh mặt trời?!” Triển Chiêu mở mắt ra, y mỉm cười. “Ánh mặt trời là cái gì?”
Bạch Ngọc Đường cũng cười, nhẹ giọng nói: “Ánh mặt trời là một thứ không thể diễn tả bằng lời được, mà phải trực tiếp cảm nhận.”
“Ngươi là ai?” Triển Chiêu lại hỏi, vẫn mỉm cười như cũ.
“Gọi ta Ngọc Đường!”
“Ngọc Đường~ ”
“Đúng! Gọi ta Ngọc Đường!”
“Ngọc Đường~ ”
Hắn cúi người, ôn nhu hôn lên môi y, không ngừng lặp lại tên của chính mình, không ngừng.
Nếu như y lại hỏi “Ngươi là ai?”, hắn sẽ càng thâm trầm mà nóng bỏng hôn môi y, càng kiên định lặp lại tên của chính mình.
Có thể, thế giới này đều sẽ bị lãng quên, nhưng ta có thể thay ngươi ghi nhớ.
Triển Chiêu quên rất nhanh, dần dần y không còn tiếp tục nói nữa, có lẽ y đã quên phải nói như thế nào.
Nhưng, y còn có thể nghe thấy, vì vậy, khi người khác nói chuyện với y, y liền nghe, sau đó cười yên tĩnh. Không biết vì sao, y từ đầu đến cuối không quên mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-nho-nham-binh-sinh-he-liet-phien-ngoai/3249863/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.