Chương trước
Chương sau
Tôn Tường đánh xong chữ cuối cùng, vừa ngáp vừa đưa mắt nhìn giờ, còn chưa đến giờ tan tầm.

Việc đều đã làm xong, Tôn Tường cũng không muốn tiếp tục ngồi trước máy tính, dời tầm mắt bắt đầu dọn dẹp lại bàn, chuẩn bị thời gian vừa đến là rời đi. Cầm lịch để bàn, tính toán để lại đúng vị trí, thuận tiện nhìn ngày, là ngày một tháng chín.

Vừa đúng lúc trường học khai giảng, Tôn Tường khó tránh khỏi thất thần hoài niệm ngày xưa đến trường. Tính xem, cũng đã tốt nghiệp được bốn năm. Bốn năm qua, Tôn Tường trưởng thành không ít. Ít nhất sẽ không giống như trước kia, chuyện gì cũng cùng Tần Chính Dương tranh đấu.

Bọn họ vào công ty là bởi vì công ty nước ngoài, đối với tuổi tác cũng không quá coi trọng, quan trọng là coi trọng năng lực. Tần Chính Dương cùng Tôn Tường tại công ty cọ sát ba năm, khiến cho cấp trên thực vừa lòng. Vừa lúc triển khai tiểu hạng mục, cần người thành lập công ty con, khiến cho Tần Chính Dương cùng Tôn Tường chọn lựa. Công ty con tất cả đều là người trẻ tuổi, tuy rằng nhân số còn chưa đủ một trăm, nhưng là sáng kiến cùng sức sống cũng không thể xem nhẹ. Ý tứ cấp trên là nhìn xem người trẻ tuổi có thể làm tới trình độ nào, cho dù thất bại, tin tưởng rằng đối với bọn họ mà nói cũng có thể vượt qua. Công ty tuy rằng không phải tổ chức từ thiện, nhưng là vì công ty bồi dưỡng người nối nghiệp quyết định không thay đổi.

Cũng may đã qua một năm, Tần Chính Dương cùng Tôn Tường dẫn dắt công ty coi như là làm ra không ít thành tích, cấp trên thực hài lòng.

Bất quá Tôn Tường vẫn là bất mãn: Tôn Tường chỉ là quản lý công ty, còn Tần Chính Dương là phó giám đốc của công ty.

Do vậy, Tôn Tường một năm nay đều không muốn về nhà, vì chắc chắn cha mẹ sẽ lải nhải nói: "Tuy rằng con cũng không tệ, nhưng là Tần Chính Dương người ta so với con còn có tiền đồ hơn a.." Đừng nói cha mẹ, ngay cả toàn bộ hàng xóm láng giềng đều nhìn cậu với ánh mắt có thể nói là: Đứa nhỏ này so với Chính Dương còn thua chút xíu nữa.

Tôn Tường nghe nói như thế liền tạc mao, đến bây giờ thầm nghĩ lại, ngẫng mặt 45° đầy bi thương nhìn trời: Đã sinh Du sao còn sinh Lượng*. (*Tức ý muốn nói đã sinh Tôn Tường sao lại còn sinh Tần Chính Dương)

Cứ như vậy, cậu sớm hay muộn gì cũng sẽ bước rập khuôn theo việc vị Tần Chính Dương làm cho tức chết.

Tôn Tường cậu tốt xấu gì bây giờ cũng coi như là anh đẹp trai giàu có cao ráo a. Tuy rằng không có cao bằng Tần Chính Dương, không đẹp trai bằng hắn, cũng không có tiền bằng hắn...

Tôn Tường cảm giác cậu chính là do lương tâm kéo lại, bằng không cậu đã sớm đi tìm cao nhân học tập vu thuật, không thể bị Tần Chính Dương tức chết trước khi thành công nguyền rủa hắn.

"Nghĩ cái gì mà đằng đằng sát khí vậy?" Thanh âm không thể quen thuộc hơn được nữa vang lên tai, tay Tôn Tường đang cầm lịch để trên bạn liền trượt một cái.

"Kháo, sao cậu tiến vào mà không gõ cửa!" Tôn Tường xếp gọn lại lịch để bàn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Chính Dương.

"Tôi đã gõ, do cậu tập trung làm gì đó, không nghe thấy." Tần Chính Dương nhún vai, cười nhẹ nói: "Là nghĩ cái gì đấy? Bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, chẳng lẽ là nghĩ xem làm sao đoạn* tôi? Tôi thật thương tâm, nhiều năm tình nghĩa như vậy mà cậu thật nhẫn tâm." (*Hình như là thiến)

Tôn Tường bị nói trúng tim đen, mặt đỏ lên, thở dài vỗ vỗ bả vai Tần Chính Dương: "Yên tâm, lương tâm của tôi còn, sẽ không phát rồ như thế. Bất quá nếu như có thể, cậu có thể hay không suy xét tự mình hạ thủ? Tôi nhất định sẽ cho cậu ba trăm đồng!"

Tần Chính Dương ngược lại không tức giận, thân thủ thuận tiện sửa sang tóc bị vểnh lên của Tôn Tường: "Không phải là so với tiền chia hoa hồng nửa năm của cậu hơn một chút thôi sao? Không phải chỉ vậy mà cậu ghi hận trong lòng đi?"

Tôn Tường chán ghét nhất là hắn ỷ thân cao ưu thế sờ đỉnh đầu cậu, thực không nể tình phủi tay hắn ra: "Ba vạn khối đó là điểm sao hồn đạm!! Cậu cho tôi a!!"

"Được rồi, cậu muốn chuyển sang thẻ game hay tiền mặt?" Tần Chính Dương cúi đầu nhu nhu bàn tay sưng đỏ của mình, trả lời.

"Ai muốn! Ai hiếm lạ! Sát! Nói mau, tìm tôi có việc gì, có việc khải tấu, vô sự liền lăn!" Tôn Tường liền nói, mới không có cốt khí mà lấy tiền Tần Chính Dương.

"Tôi đêm nay hẹn khách ăn cơm, cơm chiều cậu tự ăn, ăn xong nhớ tản bộ trong tiểu khu, đừng trực tiếp ôm máy tính chơi." Tần Chính Dương phỏng chừng cảm giác nhìn thấy Tôn Tường tạc mao thỏa mãn, giờ mới bàn chuyện chính sự.

"Biết rồi, tôi cũng không phải tiểu hài tử, cậu đừng suốt ngày giống mẹ tôi mỗi lần có chuyện không về nhà liền nói một đống." Tôn Tường không kiên nhẫn phất phất tay, tiếp tục sửa sang lại bàn làm việc.

"Đúng rồi!" Tôn Tường đột nhiên buông chồng giấy, kích động bắt lấy caravat của Tần Chính Dương hướng về chính mình kéo kéo, mặt hung hăn hỏi: "Khách kia là nam hay nữ?"

Tần Chính Dương có chút sửng sốt, sau đó tựa hộ cười vui vẻ nói: "Nữ."

"Nha? Bao nhiêu tuổi?"

"Không biết, hẳn là cùng tuổi... Bất quá..."

"Cùng tuổi? Vậy là tốt rồi!" Tôn Tường ngắt lời Tần Chính Dương đang nói: "Cậu cũng đã trưởng thành, nhanh chóng nắm chặt cơ hội thích hợp, tôi ủng hộ cậu! Ăn Cơm đừng vội trở về, nhớ rõ dắt người ta đi giao lưu tình cảm, thuận tiện đưa người ta về nhà.! Tôn Tường không nói tiếp là: Cậu kết hôn rồi thì tôi mới có cơ hội tìm lão bà, muốn hay không căn cứ nhiều năm nay, bạn gái tôi sớm hay muộn gì cũng thành bạn gái cậu, van nhờ cậu, nhanh chóng ổn định đừng có gây tai họa cho tôi!

Tần Chính Dương mặt đột nhiên tối lại, rút caravat trong tay Tôn Tường lại "Chuyện của tôi không cần cậu quản." Sau đó nhanh chóng xoay người rời đi ra khỏi văn phòng của Tôn Tường, cửa đóng kêu một tiếng thật to.

"Ta phi, không phải là hy vọng ngươi ổn định chung thân đại sự sao, làm gì phát hỏa như vậy..." Tôn Tường nhìn cánh cửa nói thầm, trong lòng có chút ủy khuất.

Như vậy nháo đến lúc tan tầm, Tôn Tường chậm rãi đi ra khóa cửa văn phòng, đưa mắt nhìn sang văn phòng đối diện, cũng không biết Tần Chính Dương đã đi chưa.

Tôn Tường nhớ đến Tần Chính Dương ban nãy như thế, vẫn là tạm thời đừng giao hảo với hắn. Vì thế mặt xám xịt đi thang máy xuống lầu, sau đó lên xe taxi về nhà.

Bình thường mỗi lần tan ca đều là ngồi trên xe Tần Chính Dương về, Tần Chính Dương có chuyện phải ngồi xe taxi vì Tôn Tường không có giấy phép lái xe, ở tiểu khu lại không có phương tiện giao thông công cộng.

Lại nói tiếp, vừa tốt nghiệp đại học đến thời điểm đến công ty, vì tiết kiệm tiền mới cùng Tần Chính Dương thuê nhà. Nhưng là hiện tại hai người đều dư sức trả tiền thuê nhà, lúc thành lập công ty con, Tôn Tường còn nghĩa hay không thuận tiện cũng tách ra riêng. Kết quả Tần Chính Dương nói dù sao hai người ở cùng nhau, cùng làm việc cũng có thể cùng chăm sóc nhau, người trong nhà cũng yên tâm hơn.

Cuối cùng cũng là cùng Tần Chính Dương thuê phòng chung. Đơn giản vẫn ở cùng một chỗ, cũng không có gì không quen, ngược lại, khi ở nhà một mình, sẽ có chút tĩnh mịch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.