Dương Ngọc nhìn đống tiền rơi đầy trên mặt đất.
Lập tức sững sờ.
Cô ta có nằm mơ cũng không ngờ, trong túi rác của Trần Lạc Thần vậy mà lại là một đống tiền?
“Hả? Đống tiền này…”
Khuôn mặt Dương Ngọc đau rát: “Trần Lạc Thần, số tiền này từ đâu mà anh có vậy?”
Trần Lạc Thần không có quan tâm đến Dương Ngọc.
Anh ngồi xổm xuống, thu dọn lại đống tiền 300 triệu đó:
“Cô quan tâm mấy thứ này để làm gì? Giống như cô nói đó, loại nghèo hèn như tôi không xứng với cô!”
Nói xong, Trần Lạc Thần quay người rời đi.
Dương Ngọc sốt sắng.
Nếu như nói Trần Lạc Thần không có tiền thì cũng đã chia tay rồi, cho dù anh đã dùng tấm thẻ mua hàng dùng một lần để mua túi xách và tặng người ta, Dương Ngọc cảm thấy đáng tiếc, mấy thứ này thì cũng bỏ đi.
Dương Ngọc cô ta sẽ không quá hối hận!
Nhưng mà bây giờ Trần Lạc Thần vậy mà lại có 300 triệu tiền mặt…
“Trần Lạc Thần, anh đứng lại cho tôi, hôm nay anh phải nói rõ chuyện này, nếu không tôi sẽ la lên đó!”
Dương Ngọc sốt sắng giậm giậm chân.
Cô ta cần phải làm rõ.
Không biết tại vì sao mà cô ta vô cùng sợ Trần Lạc Thần sẽ trở nên có tiền, vô cùng sợ!
La lên?
Ha ha.
Trần Lạc Thần cười khổ: “Cô thích thế nào thì thế đó đi?”
“Á! Người đâu, có người cưỡng gian phụ nữ nè! Có người cưỡng*!”
Dương Ngọc vậy mà lại thật sự la lớn lên.
Tuy bây giờ sắc trời đã tối, nhưng ở trong khuôn viên trường, những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-nha-giau/226379/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.