“Hừ, sao vậy được, ở cái phố thương nghiệp Kim Lăng này ngoại trừ anh Phàm ra thì còn ai có năng lực lớn như vậy chứ? Dương Thanh, mày nói mày sao?”
Hứa Trị Đình lúc này cười lạnh.
Dương Thanh căng thẳng nói: “Tôi không nói tôi, tôi chỉ nói ra sự nghi ngờ của mình, vừa nãy bạn học Tiểu Vũ và bạn học Thư Kỳ, còn có các bạn cùng ký túc xá của bạn học Thư Kỳ đều gọi điện thoại liên lạc với bạn bè, ý của tôi là lỡ như có bạn bè của ai đã giúp đỡ chúng ta thì sao, chúng ta không biết nói cảm ơn sao?”
“Có lý!”
Thần sắc của Triệu Thư Kỳ lúc này rất nghiêm trọng.
“Tôi thấy hay vậy đi, mọi người xác nhận lại với số điện thoại vừa nãy mình gọi đi, xem xem rốt cuộc là anh Phàm giúp chúng ta hay là bạn bè của mọi người?”
Triệu Thư Kỳ bây giờ đã bắt đầu thân mật mà gọi anh Phàm rồi.
Nói xong, mọi người đều bắt đầu bận rộn gọi điện thoại xác nhận với bạn bè.
Trần Lạc Thần ở bên cạnh có chút lúng túng mà nhìn.
Rốt cuộc là có cần nói chân tướng của sự việc ra hay không?
Nhân lúc Trần Lạc Thần đang sững sờ thì đám người đã xác định xong rồi.
Đó là bạn bè của bọn họ đều không có năng lực giải quyết chuyện vừa nãy.
“Hừ, tôi nói rồi mà, chắc chắn không phải là người ngoài, năng lực của anh Ninh Phàm sao lại là thứ mà các người có thể tưởng tượng được chứ!”
Hứa Trị Đình lạnh lùng liếc nhìn bọn người Dương Thanh.
“Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-nha-giau/226377/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.