Chương trước
Chương sau
Trần Lạc Thần nhìn chằm chằm Lâm Tử Ngang nhàn nhạt nhắc nhở.
Lâm Tử Ngang tuy không phục, nhưng trên thực tế đã thua, cho nên chỉ có thể lựa chọn chấp nhận có chơi có chịu, nếu không truyền ra ngoài bị người ta cười chết.
Sau đó, Lâm Ngạo mang theo Lâm Tử Ngang lên xe, trực tiếp rời đi Chu gia.
“Yeah!”
Nhìn thấy ‘Lâm gia rời đi, Chu Nặc lập tức cổ vũ.
“Trần Hạo, ngươi thật lợi hại, ngay cả Lâm Tử Ngang cũng không phải là đối thủ của ngươi!”
Chu Nặc nhìn Trần Lạc Thần hưng phấn mà khen,
Chu Vân Sơn và Chu gia ở bên cạnh cũng kinh ngạc.
“Cha, anh ấy chính là Trần Lạc Thần mà con đã nhắc tới!”
Sau đó, Chu Nặc nhanh chóng nhìn Chu Vân Sơn phụ thân, giới thiệu.
Chu Vân Sơn khẽ gật đầu, ra hiệu với Chu Nặc và Trần Lạc Thần rồi mới trở vào đại sảnh.
“Chào ngài Chu gia!”
Ngồi ở trong đại sảnh, Trần Lạc Thần chủ động chào hỏi Chu Vân Sơn.
“lão phu từ lâu đã nghe Nặc nói rằng ngươi rất lợi hại, hôm nay gặp mặt quả nhiên không sai!!”
Chu Vân Sơn hài lòng nhìn Trần Hạo.
“Gia chủ Chu gia lễ phép, tôi và Chu Nặc là bạn tốt với nhau, cho nên chuyện của cô ấy củng là chuyện của tôi, tôi lần này quá bốc đồng, khiến cô ấy gặp phiền phức!”
Trần Lạc Thần có chút áy náy hướng Chu Vân Sơn xin lỗi.
Nếu không phải anh tự mình dạy dỗ Lâm Tử Kiệt thì đã không khiến người của Lâm gia tìm đến Chu gia của ông.
“Trần Hạo, sao có thể trách ngươi được, chuyện không liên quan tới ngươi, có trách là phải trách ta, không nên tìm ngươi làm bia đỡ đạn!”
Nghe được Trần Lạc Thần nói, Chu Nặc vội vàng tiến lên phân trần với Trần Hạo.
“Được rồi, được rồi, không cần tự trách lẫn nhau nữa. Ta vẫn luôn không thích tiểu tử Lâm gia đó. Ta luôn nghe nói hắn luôn quấy rầy dây dưa Nặc, Trần Lạc Thần ngươi làm rất tốt. Ít nhất Lâm Tử Kiệt biết trên thế giới này cũng không phải là không có người sẽ không sợ hắn, Lâm gia hiện tại,trước mắt Lâm gia hắn không thể gây sóng gió cho Chu gia dược! ”
Chu Vân Sơn cũng nói.
Đối với Chu Vân Sơn mà nói, thực ra ông cũng không sợ Lâm gia chút nào, nếu thật sự muốn ồn ào chỉ khiến hai bên cùng tổn hại như nhau, nhưng đối với con gái của ông, Chu Vân Sơn sẽ hết sức bảo vệ cô ấy.
“cha, cha có phải là bạn cũ với đại Sư Hòa Thành của công đoàn phù lục không, con có chuyện muốn nhờ cha giúp đỡ!”
Chu Nặc lúc này mới nhớ tới cái gì đó, liền hướng về Chu Vân Sơn hỏi.
“Có chuyện gì vậy? chẳng lẽ con muốn gia nhập Công đoàn Phù lục?”
Chu Vân Sơn tò mò hỏi.
“Haiz, không phải con học phù chú. Con đây là hỏi cho Trần Lạc Thần … Trần Lạc Thần Anh ấy muốn học cách chế tạo phù chú bí pháp.”
Chu Nặc lập tức lắc đầu giải thích, vừa nói vừa liếc nhìn Trần Hạo.
Chu Vân Sơn chợt hiểu ra, có thể nhìn ra được tâm tư, tình cảm của con gái mình dành cho Trần Hạo, tuy nói là ngoài miệng nói không nhưng thực ra lòng con gái đã say mê Trần Lạc Thần từ lâu.
“gia chủ Chu gia, tôi quả nhiên có ý này, nếu như ngài Chu gia có thể giúp tôi chuyện này, tôi, Trần Lạc Thần nhất định sẽ vô cùng cảm kích. Nếu như ngài có gì khó xử, tôi nhất định sẽ không ép!”
Trần Lạc Thần nhìn Chu Vân Sơn mỉm cười, cung kính mà không có cường điệu khí thế mạnh mẽ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.