Chương trước
Chương sau
Sau khi tỉnh lại, Trần Lạc Thần đột nhiên ho khan một tiếng.
“tiểu bằng hữu, đừng cử động, vết thương của ngươi còn chưa lành, tốt hơn là nên nằm xuống dưỡng thương chút!”
Trong động đột nhiên có tiếng động, âm thanh này rất hùng hậu, có cảm giác như tồn tại khí tức của trời đất.
Trần Lạc Thần trong tiềm thức cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai.
“Vâng, cho hỏi là ai vậy?”
Trần Lạc Thần khẽ cau mày hỏi.
“Ha ha!”
“Ta là đạo nhân Thụ Tinh của Thung lũng U Minh. Hiện tại ngươi ở trong cơ thể của ta, chính là ở trong hốc cây.là Ta đã cứu ngươi!”
Trần Lạc Thần nghe nói xong, đạo nhân Thụ Tinh cười tủm tỉm giải thích cho Trần Lạc Thần hiểu.
Trần Lạc Thần nghe xong, trong lòng đột nhiên hiểu được.
” Đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp.. Khụ khụ khụ ”
Trần Lạc Thần cảm tạ Thụ Tinh đạo nhân, lập tức ho khan một tiếng, từ trong miệng ho ra máu.
“Ngươi đã bị thương rất nặng, trước tiên nằm xuống đi, không nên tùy ý di chuyển, ngươi chân chính trong cơ thể vẫn đang từ từ khôi phục, nhưng vẫn còn một khoảng thời gian dài nữa!”
Đạo nhân Thụ Tinh khuyên nhủ Trần Hạo.
Trần Lạc Thần đành phải ngoan ngoãn nghe lời, lại nằm xuống, anh thật không ngờ Ngũ Liệt Long của Tần Hành lại mạnh như vậy, xem ra hiện tại thực lực của cửu phẩm Đại luân vương tiến vào bậc cuối đột phá Chí tôn của anh không thể giết chết được hắn, trừ khi Anh có thể nhập cảnh giởi Chí tôn.
“Tiểu bằng hữu, dù sao ngươi cũng không còn nơi nào để đi. Nói cho ta biết đi, tại sao ngươi lại bị thương nặng như vậy?”
Để không khí bớt căng thẳng, đạo nhân Thụ Tinh bắt đầu trò chuyện với Trần Hạo.
“Tôi cùng Bạch Đế thành Tần gia gia chủ Tần Hành tại U Minh Cốc ở bên trên có giao đấu với nhau,chẳng may trúng phải tuyệt kỹ Ngũ Liệt Long của Tần Hành mà rơi xuống đáy vực này!”
Trần Lạc Thần có chút xấu hổ trả lời. Đường đường là một Cửu phẩm Đại luân vương bị trọng thương lao xuống vực sâu, quả thực là chuyện không thể nói ra.
“Ngũ Liệt Long? Hahahaha…”
Nghe Trần Lạc Thần trả lời, đạo nhân Thụ Tinh bật cười, tiếng cười vang vọng khắp hốc cây hồi lâu tiêu tan.
Trần Lạc Thần không khỏi nhíu mày, trên mặt có chút không vui, nghĩ không ra lão đạo này vậy mà như thế cười chế giễu.
“Tiền bối, ngài lại đang cười nhạo tôi sao?”
Trần Lạc Thần lớn gang mở miệng hỏi một chút.
“Không!”
” Ta cũng không phải là chế giễu ngươi, mà là ta cười chế giễu cái kia Tần gia Tần Hành!”
Đạo nhân Thụ Tinh lập tức phủ nhận.
“Tại sao?”
Trần Lạc Thần khó hiểu.
“Thật ra thì Tần gia Tần Hành cũng không phải là tu luyện Ngũ Liệt Long đến bậc cao nhất, vẫn còn thiếu một bậc. Sở dĩ ngươi bị thương nặng không phải vì Ngũ Liệt Long, mà là vì Tần Hành là tu vi cảnh giới Chi tôn.“
“Đừng quên, Tu Chân Giới có một câu nói, kém một cấp chính là cách nhau một trời một vực, tuy rằng ngươi là Cửu phẩm Đại luân vương giai đoạn cuối của tiến bậc Chí tôn, nhưng cảnh giới Chí Tôn với Cửu phẩm vẫn là có khoảng cách xa vạn dặm chênh lệch rất lớn, cho nên…“
Đạo nhân Thụ Tinh kiên nhẫn hướng về Trần Lạc Thần thuyết giảng sự tình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.