Chương trước
Chương sau
“Ta nghĩ là Tu La Bàn, Long Diệp đoàn trưởng không trực tiếp đồng ý, đúng không?”
Quỷ tính tử lắc đầu cười một tiếng.
“Ư hừ, không việc gì giấu giếm được trước mắt ngài, Quỷ đại sư, vâng, ban đầu chuyện này rất dễ dàng, đoàn trưởng chưa bao giờ từ chối yêu cầu nào của tôi, nhưng bây giờ, tôi không biết đoàn trưởng đã xảy ra chuyện gì. Đã Không vui, nhưng ngược lại đi nghe lời Chu Bảo Khánh! ”
Vân Lạc Thần Thiên tức giận.
“Vừa rồi, quỷ đại sư liền đã nói cho ta kết quả này, cho nên Vân tiên sinh cũng không cần quá tự trách, chắc hẳn, là Long Diệp đoàn trưởng không tin thực lực của ta thôi, như vậy đi. buổi chiều ngươi giúp ta triệu tập các học viên để huấn luyện, Ta sẽ giúp các ngươi huấn luyện thử trước! ”
Trần Lạc Thần bật cười.
Về nhiều việc, quỷ tính tử cũng cho Trần Lạc Thần rất nhiều lời khuyên.
Người ta ý tứ rất rõ ràng, đây là muốn nhìn xem thực lực của anh như thế nào.
Chính là như vậy, Trần Lạc Thần cũng không ngại đi bộc lộ tài năng.
“Được rồi, chỉ cần Trần tiên sinh không tức giận là tốt rồi. Thôi, đã là buổi trưa. Trước tiên ăn đồ ăn ở căn cứ đi. Sau bữa cơm, tôi sẽ gọi điện thoại cho các học viên ngay lập tức, giờ tôi sẽ cho người mang bữa ăn tới! ”
Vân Lạc Thần Thiên cười nói.
“Ta nghĩ không cần phiền phức như vậy. Lão phu chỉ nghe Long Tổ, còn chưa bao giờ từng thấy qua Long Tổ chân chính. Thật tốt, vừa vặn lão phu có thể mở mang kiến thức một chút ra cái gì mà Ẩn Long của Hoa Hạ là như thế nào? Đi ăn cơm ở căn cứ. Vân tiên sinh có tiện không? ”
Quỷ tính tử giờ phút này lại là thần bí cười một tiếng, hỏi.
“Hả? Thuận tiện chứ, đương nhiên là thuận tiện. Trong tương lai, Trần tiên sinh sẽ là người huấn luyện chính của căn cứ chúng tôi, lúc đấy trên đường tôi sẽ giới thiệu một chút công trình Long Tổ cho Trần tiên sinh và đại sư!”
Vân Lạc Thần Thiên cười nói. Trần Lạc Thần không biết quỷ đại sư đang toan tính chuyện gì, cùng lắm ông ta chỉ muốn nhìn thấy Long Tổ chân chính, vậy chắc chắn ông ta có ý tứ.
Thế là cả ba cùng nhau đi về phía căng tin của Long Tổ …
Vào lúc này, trong căn tin.
Có thành viên tay bị sẹo, tay bưng khay run run, mới vừa một vị trí ngồi xuống.
“Này, ai bảo ngươi ngồi xuống? Chúng ta cho rằng Phi ca còn thiếu hoa quả. Nhanh lên, đi đưa Phi ca một ít hoa quả.”
Một vài thanh niên đang lạnh lùng ngồi bên cạnh nam thanh niên này.
Chỉ là những người trẻ tuổi này có vẻ kiêu ngạo
và độc đoán, và rõ ràng, họ đang giở trò với người trẻ tuổi này.
Trong số ít người, rõ ràng là Vân Phi ca đang ngồi giữa đám người, lúc này lại đang nheo mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, nhếch miệng đùa giỡn.
“Được rồi, tôi sẽ lấy ngay!”
Người thanh niên cắn môi, mặc dù rất nhục nhã nhưng vẫn đứng dậy, cầm lấy trái cây đặt bên cạnh Vân Phỉ. Vừa mới ngồi xuống.
Thanh niên bên cạnh lại hét lên:
“Mẹ nó, ngươi lấy quả gì vậy? mau đi lấy quả khác!”
Chàng thanh niên chế nhạo.
Sau khi nói xong, mấy người bên cạnh không khỏi che miệng, cười nén.
Mà ngươi thanh niên rốt cục chịu đựng không nổi.
“Mã Phong, ngươi có thôi đi không, mọi người đều là thành viên Long Tổ, dựa vào cái gì ta liền phải nghe các ngươi?”
Thanh niên vỗ bàn.
“Con mẹ mày! Còn dám nói lại? Xem ra không cho ngươi bài học ngươi còn lâu mới chịu hiểu!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.