Trần Lạc Thần cầm đũa lên, gắp một cái đen thui gì đấy.
Nếu ông ta đã nói đó là đồ ăn, có xấu xí cũng phải Có phải chỗ này của bọn họ lạc hậu cho nên đồ ăn nấu ra mới dỡ thế này đúng không?
Nếm thử xem!
Ngay sau đó, Trần Lạc Thần bỏ vào miệng.
Đã nhai đứt, bên ngoài là một tầng bánh bao, nhưng bên trong mềm mềm, nháy mắt còn có gì đó như nước canh chảy ra.
“Đắng quá!”
Trần Lạc Thần nghẹn đỏ cả mặt, đau khổ nói.
Còn ông lão, ý bảo Trần Lạc Thần nuốt hết xuống.
“Đây…đây là cái gì? sao sao lại đắng như vậy?”
Trần Lạc Thần buồn nôn nói.
Ông lão khoa tay múa chân ra hiệu, Trần Lạc Thần đã hiểu rồi.
“Cái gì? Ông cho tôi ăn mật rắn? Bên trong còn chưa chín, còn sống!”
Trần Lạc Thần giật mình nói.
Ông lại khoa tay múa chân ra hiệu.
“Đấy là mật rắn của một con mãng xà lớn đã sống ba trăm năm? Qúy giá vậy sao?”
Ông lão cười ha ha gật đầu liên tục.
Ý bảo Trần Lạc Thần ăn tiếp một mâm nữa.
“Đây là gì?”
“Cái gì? Mắt diều hâu? Nôn…”
Nhìn cái đồ đỏ tươi này, Trần Lạc Thần không nhịn được buồn nôn.
Nhưng ông lão bắt Trần Lạc Thần….Ăn hết, mới bằng lòng đi ra.
“Nơi này, rốt cuộc là nơi quỷ quái gì?”
Trần Lạc Thần nôn mửa một trận xong, thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng, điều làm cậu không ngờ tới được còn ở phía sau.
Suốt một tháng kế tiếp, Trần Lạc Thần trừ việc mỗi ngày phải ăn những thứ như mật rắn mấy trăm năm ra, còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-nha-giau/1063509/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.