Chương trước
Chương sau
“Thật sự không có!”
Nữ sinh bất giác cau mày nói.
“Đủ rồi Mập, chín ngàn mà thôi, người ta cũng là một mỹ nữ, như vậy, chín ngàn tôi đưa!”
Trên xe có người cười nói.
“Haiz, thật là, còn có cô gái như vậy nữa, muốn ăn mà chín ngàn cũng không muốn bỏ ra!”
Cậu mập mạp chu môi.
Mà nữ sinh lại càng cau chặt mày.
Đôi mắt xinh đẹp lóe lên tràn đầy buồn bực.
“Được, nếu anh muốn đòi tiền, đợi lát nữa xuống xe với tôi, đừng nói chín ngàn, chín triệu tôi cũng đưa anh, anh có dám không?”
Nữ sinh lạnh lùng nói.
“Hừ, ai không dám, cô nói đó, đưa tôi chín triệu!”
Cậu mập mạp hừ lạnh một tiếng.
“Được!”
Nữ sinh hít sâu một hơi.
Người đồ đen lại liếc mắt nhìn nữ sinh, khẽ nhướn mắt, sau đó liền thu ánh mắt lại.
“Tài xế, dừng xe!”
Không bao lâu sau, nữ sinh bỗng nói.
“Dừng ở đây? Mỹ nữ, nơi này rất hẻo lánh?”
Tài xế tốt bụng nhắc nhở.
“Nhiều chuyện!”
Nữ sinh lạnh giọng nói.
Tài xế bất đắc dĩ, chỉ đành dừng xe.
Nữ sinh lườm Cậu mập mạp một cái, xách hộp màu trắng bước xuống.
“Hừ, cô nói đưa tôi chín triệu!”
Cậu mập mạp cũng ôm bánh quy đi xuống.
Nhưng điều khiến tài xế cảm thấy kỳ quái là, phía sau họ, một người mặc áo khoác màu đen, dẫn theo hai thanh niên sắc mặt tái nhợt cũng bước xuống xe.
Ngoại trừ điều này, còn có bốn năm người đàn ông cao to vạm vỡ, vác hành lý bước xuống.
“Chuyện gì vậy? Đều xuống xe giữa đường sao?”
Nhưng tài xế cũng là một tay lão luyện, không hỏi nhiều liền lái xe rời đi.
Mấy người đều đến một nơi hoang vắng.
“Này, đưa tiền cho tôi!”
Cậu mập mạp nói với cô gái.
Cô gái đứng lại, sau đó cười nói: “Nhìn thấy rồi chứ, tiền của anh, đang ở đằng sau anh!”
“Đằng sau? Đó là người, nào có tiền chứ?”
Cậu mập mạp hỏi.
“Đại ca, mỹ nữ này đợi chúng ta, lần này có thể sảng khoái rồi, hahaha!”
Một tên cao to trong số đó nói.
Sau đó, bốn năm người vứt hành lý, nhanh chóng dừng lại bao vây cô gái đồ đen.
“Sao nào mỹ nữ? Đi đường cô đơn sao? Nếu không mấy anh đi cùng em nhé?”
Tên đàn ông vạm vỡ nói.
Cậu mập mạp thoáng chốc ngây ngốc.
“Mấy vị đại ca, các anh không phải cướp chứ?”
“Không muốn chết thì cút sang một bên!”
Tên vạm vỡ hất Cậu mập mạp ra.
Mà người đồ đen cũng dẫn hai thanh niên gầy yếu đi tới.
Đứng ở một bên nhìn.
“Cùng tôi? Các người muốn cùng thế nào?”
Mỹ nữ nũng nịu cười nói.
“Hề hề hề! Em muốn tụi anh theo thế nào thì theo thế đó!”
Nói xong, mấy người liền muốn nhào tới.
“Đại ca của các anh có phải tên Lý Hổ không?”
Nữ sinh bỗng hỏi.
“Hử? Cô…làm sao cô biết?”
Mấy tên đàn ông vạm vỡ mặt mày nhìn nhau.
“Tôi đương nhiên biết rồi, vì không bao lâu nữa, anh ta sẽ chết trong tay tôi, giống mấy tên dơ bẩn các người vậy!”
Nữ sinh cười lạnh.
“Cái gì?”
Mà chính vào lúc này, nữ sinh bỗng hành động, tốc độ rất nhanh, tia sáng trắng lóe lên, trong tay xuất hiện một con dao ngắn.
Xoẹt xoẹt!!!
Ánh sáng chớp lóe, yết hầu bốn người trực tiếp bị cắt đứt.
“A!”
Cậu mập mạp sợ đến toàn thân run rẩy, thét lên thảm thiết.
Người áo khoác đen cũng khẽ nhướn mày.
Sau đó thu lại ánh mắt.
“Anh, nếu không muốn chết thì xách vali lên cho tôi, theo tôi đi tới một nơi, xong chuyện tôi sẽ cho anh ba trăm triệu!”
Cô gái liếc nhìn Cậu mập mạp.
Sau đó thì sao, lại dời ánh mắt sang người thứ ba đang chậm rãi đi sang một bên kia.
Mày cau chặt lại.
Người mặc áo khoác đen đó, rất kỳ quái!
Trong lòng cô gái suy đoán.
Nhưng rất rõ ràng cô còn đang có việc.
Ngồi xổm xuống, sau khi lấy thiết bị thông tin trên người người thứ tư, liền dẫn theo Cậu mập mạp đang câm như hến rời đi.
“Đại sư, tiền bối, ngài…ngài rốt cuộc muốn dẫn tôi đến nơi nào? Ngài muốn tiền, tôi cho thể đưa tiền, thứ nhà tôi có là tiền, ngài muốn gì, nhà họ Mạc chúng tôi cũng sẽ cho ngài, xin ngài bỏ qua cho tôi, tôi bây giờ vừa đói vừa khát!”
Một trong hai thanh niên không phải ai khác, mà chính là Mạc Kiếm và thuộc hạ của anh ta.
Trên đường, anh ta luôn không dám lên tiếng.
Bây giờ đi tới thâm cốc này, anh ta mới dám mở miệng.
“Ở ngay trước mặt rồi!”
Người đồ đen nói.
“Chỗ này?” Mạc Kiếm kinh ngạc.
“Bây giờ nhà họ Mạc tìm anh, hẳn đã tìm muốn điên rồi, hơn nữa, tất cả mọi người đều đang đuổi về phía này, một khi anh mất tích, e rằng toàn bộ nước nước H không lâu sau sẽ bị lật tung trời!”
Người đồ đen lại nói.
Mạc Kiếm gật đầu thật mạnh: “Tiền bối, ngài có thể hiểu là tốt nhất, gia phụ yêu thương tôi nhất, ông nhất định sẽ dùng hết mọi cách tìm tôi, vận dụng hết toàn bộ cao thủ nhà họ Mạc, tiền bối, ngài không cần đắc tội nhà họ Mạc,, không bằng thương lượng một phen, mọi người làm bạn bè!”
“Ông ta một ngày không tìm thấy anh thì sẽ một ngày không từ bỏ!”
Người đồ đen nói.
“Đúng vậy tiền bối! Ngài hà tất…”
Binh!
Lúc này, người đồ đen bỗng ra tay.
Trực tiếp khóa chặt yết hầu thuộc hạ đó.
Sau đó khẽ vặn.
Phụt.
Tia máu bắn ra, trực tiếp tắt thở.
“A? Tiền bối ngài!”
Mạc Kiếm cả kinh.
“Thuộc hạ của anh rất thông minh, cả đường đều dùng kí hiệu!”
Người đồ đen cười lạnh.
“Cậu ba Mạc Kiếm, anh muốn biết tôi là ai sao?”
Người đồ đen hỏi.
“Tiền bối…ngài…ngài là ai?”
Mạc Kiếm sợ hãi hỏi.
Người đồ đen tháo mũ, sau đó tháo máy biến giọng đeo ở cổ xuống.
Sau đó lại tháo khẩu trang xuống.
Lộ ra khuôn mặt tuấn tú.
Mà cũng chính khuôn mặt này, khiến mắt Mạc Kiếm tràn đầy kinh ngạc.
“Anh…anh là Trần Lạc Thần?”
Mạc Kiếm chấn động.
Tìm Trần Lạc Thần khắp nơi, Mạc Kiếm đương nhiên từng xem tất cả tư liệu về Trần Lạc Thần.
Bây giờ vừa nhận ra, đương nhiên trong lòng run sợ.
“Đúng vậy, hai cha con các người khổ sở đuổi theo tôi nửa năm, không nghĩ tới đi? Anh sẽ rơi vào tay tôi?”
Trần Lạc Thần mỉm cười.
Chỉ là nụ cười này khiếm Mạc Kiếm cảm nhận được khủng bố.
“Trần Lạc Thần, cậu Trần, không nghĩ tới ngài cũng là người có huyết mạch, thật sự thất kính, chuyện trước đây, có lẽ là hiểu lầm!”
Mạc Kiếm hoảng sợ nói.
Vì thân thủ của Trần Lạc Thần thực sự quá mạnh.
“Hiểu lầm, bạn cũ của tôi cũng chết trên tay anh, còn có nhà họ Trần nửa năm nay, bị anh chén ép đến không thở nỗi, càng đừng nói tới cha con các người đuổi theo như chó nhà có tang, nhưng chuyện này, há lại là hiểu lầm?”
Trần Lạc Thần cười lạnh.
“Anh bắt tôi, lại không giết tôi? Vậy anh muốn làm gì?”
Mạc Kiếm nuốt nước miếng, lùi về sau hai bước.
“Tôi chỉ muốn tìm một thời cơ và địa điểm thích hợp để giết anh.”
Trần Lạc Thần nói.
“Tôi hiểu rồi, anh muốn chuyển dời lực chú ý của ba tôi, tạo cơ hội cho nhà họ Trần các người dễ thở! Nhưng Trần Lạc Thần, anh cho rằng bắt được tôi thì anh thật sự có thể trốn thoát sao? Thân thủ anh mạnh mẽ, nhưng đừng quên, đối diện với anh là toàn bộ nhà họ Mạc, là ba tôi!”
Mạc Kiếm ngồi đó hung hăng lần cuối: “Ba tôi rất nhanh sẽ đuổi theo tới đây, anh giết tôi, anh phải suy nghĩ hậu quả, anh không còn quân cờ nào!”
Trần Lạc Thần gật đầu: “Cho nên, để anh chết thế nào, tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, phóng hỏa đốt trụi anh, ít nhiều cũng sẽ để lại dấu vết, cuối cùng mới nghĩ tới cách này!”
“Thâm cốc trước mắt tên Dã Chướng Cốc, còn gọi là Cốc Muỗi Độc, bên trong có hàng tỷ con muỗi kịch độc, vứt tay anh vào, e rằng không tới nửa tiếng, thì ngay cả lông tóc cũng không còn, như vậy, ba anh muốn tìm tung tích của anh, cần rất nhiều thời gian! Cho nên, để muỗi cắn chết anh đi!”
“Trần Lạc Thần! Anh…anh thật độc ác! Đồ khốn, ba tôi sẽ chém anh ra thành trăm ngàn mảnh!”
Mạc Kiếm sợ đến mặt mũi vặn vẹo, mắt đỏ bừng tức giận hét lên…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.